Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 154: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (11)
Cập nhật lúc: 2025-02-27 14:32:49
Lượt xem: 35
Vân Xu vừa định ngồi dậy thì thấy tấm thảm lông đang đắp trên người mình. Cô nhìn quanh, nhận ra cửa sổ đã được kéo rèm che kín.
Tuyên Lê thấy ánh mắt Vân Xu dừng lại, liền giải thích: “Anh thấy em rất mệt, nên muốn em ngủ thêm một chút.”
Lời nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng Vân Xu lại càng thấy ngại. Cô đến công ty người ta để thu âm, ai ngờ lại ngủ quên ở phòng khách! Còn để người khác đắp thảm, đóng cửa sổ giúp, thật là mất mặt quá đi.
Vân Xu tự nhủ lòng mình, lần sau nhất định không thể như vậy nữa.
Tuyên Lê đứng bên cạnh, chờ cô bình tĩnh lại. Khi anh không nói móc người khác, vẻ ngoài thật sự rất dễ khiến người ta tin tưởng.
Nhưng đợi một lát… Vân Xu bỗng nhiên nhớ ra điều gì.
“Anh không phải là tổng tài Thịnh Hoa sao? Sao lại còn kiêm luôn công việc đạo diễn phim?”
Tuyên Lê thong thả đáp: “Anh bị mất ngủ từ nhỏ, đi khám nhiều bác sĩ cũng không khỏi. Sau này lớn lên, anh vô tình phát hiện ra một số âm thanh dễ nghe có thể giúp anh dễ ngủ hơn. Vì vậy, anh bắt đầu tìm người hợp tác.”
Vân Xu hiểu ra. Thì ra đây chính là lý do ban đầu anh tìm đến cô.
Thảo nào lần nào anh cũng gửi một bài văn, để cô đọc rồi thu âm lại, sau đó gửi trả cho anh.
Cảm giác mất ngủ thật sự không dễ chịu. Vân Xu từng có lần thức trắng đêm, khó chịu vô cùng. Vậy mà Tuyên Lê lại bị mất ngủ từ nhỏ đến lớn, nghe thôi đã thấy thương cảm rồi.
Trong lòng Vân Xu dâng lên sự đồng cảm.
Tuyên Lê nói tiếp: “Làm việc này lâu rồi, tự nhiên anh cũng có chút hiểu biết về thu âm. Thỉnh thoảng anh cũng kiêm đạo diễn phim, giúp đỡ một chút thôi.”
Lời này thật sự là nói dối. Tuyên Lê vốn là một ông chủ lười biếng, hơn nữa vì mất ngủ nên tính tình anh không tốt. Nếu anh mà đi chỉ đạo đoàn phim, chắc mọi người khóc hết mất.
Vân Xu không biết rõ nội tình, cũng chưa từng thấy dáng vẻ độc miệng của Tuyên Lê với nhân viên, nên cô hoàn toàn tin vào lời anh nói. Cô lo lắng hỏi: “Vậy hiện tại anh có đỡ hơn không?”
Ánh mắt cô trong veo, tràn đầy sự lo lắng.
Vẻ mặt lạnh lùng của Tuyên Lê dịu đi một chút. “Hiện tại tốt hơn nhiều rồi, vì anh đã tìm được âm thanh có thể chữa khỏi cho anh, một âm thanh độc nhất vô nhị.”
Khi nói những lời này, ánh mắt chuyên chú của anh không rời khỏi Vân Xu, như thể một lớp vỏ cứng rắn đã lặng lẽ nứt ra, để lộ sự mềm mại bên trong, chỉ dành riêng cho người trước mặt.
“Là… là giọng của em sao?” Vân Xu không chắc chắn hỏi lại.
Khóe môi Tuyên Lê hơi cong lên. “Đúng vậy, chính giọng của em đã giúp anh.”
Giọng điệu của anh quá trang trọng, khiến Vân Xu có cảm giác mình trở thành hy vọng sống duy nhất của anh.
Gạt bỏ ý nghĩ khoa trương đó, Vân Xu vẫn không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Vẻ lúng túng đáng yêu của cô khiến trái tim Tuyên Lê mềm nhũn. Đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được loại cảm xúc này, vừa vi diệu, lại vừa mềm mại.
Tuyên Lê muốn bảo vệ sự linh hoạt và tài năng trong giọng nói của cô, muốn che chở cô khỏi bất kỳ tổn thương nào, muốn cô luôn vô tư.
Anh muốn được nói chuyện với cô mỗi ngày, muốn được nghe giọng nói của cô mỗi ngày.
Và giờ đây, ý nghĩ này càng trở nên kiên định hơn.
Vân Xu nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy sau này nếu anh cần thu âm gì, cứ nói trực tiếp với em là được, không cần phải trả tiền nữa.”
Tuyên Lê không ngờ cô lại đột nhiên chuyển sang chủ đề này, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Vân Xu cười với anh. “Anh chẳng phải nói chúng ta là bạn bè sao? Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà.”
Nụ cười của cô như một đóa hoa hồng trắng hé nở vào buổi sớm, vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng.
Vân Xu và Tuyên Lê quen biết nhau trên mạng cũng đã một thời gian dài, gần đây lại càng trò chuyện thường xuyên. Đúng hơn là Tuyên Lê thường xuyên tìm cô nói chuyện phiếm. Những lời anh nói đều rất sắc sảo, Vân Xu cũng sẵn lòng thảo luận với anh về nhiều chuyện.
Mối quan hệ của hai người đúng như trợ lý Trương nói, có thể xem là bạn bè. Hiện tại biết bạn mình bị mất ngủ, cô đương nhiên muốn giúp đỡ anh một tay.
Hơn nữa, thu âm một bài văn ngắn cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Đôi môi mỏng của Tuyên Lê khẽ mấp máy, nhất thời không nói nên lời, chỉ biết thở dài trong lòng. Trên thế giới này sao lại có người đáng yêu đến thế chứ?
Anh nghĩ, nếu cô thật sự muốn phát triển trong giới thu âm, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ giúp cô dọn đường phía trước thật sạch sẽ.
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, Tuyên Lê cảm thấy mối quan hệ đã tiến triển khá tốt, vì thế chủ động đề nghị đưa cô đi thử âm.
Vân Xu theo anh rời khỏi phòng khách.
Thịnh Hoa là công ty mà Tuyên Lê đã dốc rất nhiều tâm huyết để xây dựng. Cách bài trí ở đây rất tỉ mỉ, cây xanh tươi tốt, bàn ghế thiết kế độc đáo, sàn gỗ bóng loáng, tạo cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.
Ít nhất thì Vân Xu rất có thiện cảm với nơi này, thỉnh thoảng không nhịn được phải nhìn ngắm thêm vài lần.
Lúc này, Tuyên Lê sẽ dừng bước, tỉ mỉ giải thích ý tưởng thiết kế cho cô nghe.
“Bộ bàn ghế kia là của nhà thiết kế tên là Tạp Duy La. Ông ấy cho rằng thiết kế là để phục vụ cuộc sống. Khu vực nghỉ ngơi có tác dụng lớn nhất là giúp nhân viên thư giãn trong giờ nghỉ, vì vậy ông ấy thiết kế thành hình dáng thú vị như vậy.”
Phòng thu âm không xa phòng khách, hai người rất nhanh đã tới nơi.
Trợ lý Trương và một nhân viên kỹ thuật đang nói chuyện phiếm trong phòng điều khiển.
Nhân viên kỹ thuật nhỏ giọng hỏi: “Trợ lý Trương, nghe nói Thu Ý Nùng hôm qua đã đến Tây Thành rồi đúng không? Giọng của cô ấy thật sự hay như trong 《Trong Nắng Ấm Có Anh》 vậy sao?”
Là một kỹ thuật viên thu âm, anh tỏ ra nghi ngờ. Mấy năm trước anh từng gặp những người dùng kỹ thuật chỉnh sửa giọng nói nghe cực kỳ hay, nhưng thực tế cũng chỉ có vậy thôi.
Còn Thu Ý Nùng nổi tiếng trên mạng gần đây, biểu hiện của cô trong kịch truyền thanh khiến anh rất hoài nghi.
Liệu có thật sự có giọng nói hay đến vậy không?
“Giọng trong kịch gần như là giọng thật của cô ấy, đúng là rất hay.” Trợ lý Trương khẳng định.
Nhân viên kỹ thuật vẫn còn chút không tin, nhưng anh biết lát nữa hai người sẽ đến, trợ lý Trương không cần thiết phải nói dối anh.
Anh muốn xem thử, vị Thu Ý Nùng được tổng tài coi trọng, một lòng muốn mời về này, rốt cuộc xuất sắc đến mức nào. Tổng giám đốc đã nhiều lần mời, mà cô ấy vẫn từ chối.
Phải biết rằng mỗi năm Thịnh Hoa nhận được vô số hồ sơ xin việc, nhưng với tiêu chuẩn cao của Tuyên Lê, chỉ có rất ít người có thể vào được công ty. Có người từng tìm cách nhờ quan hệ để vào công ty, nhưng sau khi bị Tuyên Lê kiểm tra phát hiện thực lực không đủ, đã bị sa thải ngay lập tức.
Thịnh Hoa hoan nghênh người có thực lực, những người chỉ nhắm đến phúc lợi, muốn trục lợi đều bị loại bỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-154-ao-ca-cua-dien-vien-long-tieng-11.html.]
Thịnh Hoa chỉ nhận người có năng lực.
Cửa phòng thu âm mở ra, Tuyên Lê dẫn một cô gái bước vào, cẩn thận kéo ghế giúp cô.
Nhân viên kỹ thuật và trợ lý Trương nhìn sang, sau đó ánh mắt bỗng trở nên ngây dại.
Ánh sáng trong phòng thu âm hơi tối, nhưng khi cô bước vào, cả không gian như bừng sáng lên. Như người xưa thường nói “bồng tất sinh huy", mang ý nghĩa trên mặt chữ là như vậy.
Sao lại có người đẹp đến thế này?
Đây là lần đầu tiên nhân viên kỹ thuật cảm thấy bao nhiêu năm học văn là vô ích. Anh không nghĩ ra bất kỳ từ ngữ nào có thể hình dung vẻ đẹp này, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô.
Trợ lý Trương vừa rồi đứng ở phòng khách, thân hình Vân Xu bị khuất, giờ anh đã hiểu vì sao sếp mình lại có những biểu hiện kỳ lạ trước đó, vì sao sau lại gửi tin nhắn nói sửa “Duyên Tới” thành song đạo diễn, còn kéo cả anh vào.
Hóa ra là vì muốn có thêm cơ hội ở bên cạnh cô Vân tiểu thư, thật là không giống tác phong của tổng tài chút nào.
Nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, trợ lý Trương hoàn toàn hiểu ý định của sếp mình.
Mỹ nhân như vậy, ai mà nỡ bỏ cho được?
Vân Xu nhận thấy ánh mắt của hai người phía sau tấm kính, cười và gật đầu chào họ. Sau đó, cô thấy nhân viên kỹ thuật kia trực tiếp ngã xuống ghế.
Cô kinh ngạc kêu lên: “Anh không sao chứ?”
Mặt Tuyên Lê tối sầm lại, miệng thì trấn an: “Không sao đâu, chắc là ghế không được tốt. Lát nữa anh sẽ qua xem.”
Anh nói vắn tắt với Vân Xu về quy trình thử âm, xác nhận cô đã hiểu rõ mới ngừng lại giải thích.
Đây là lần đầu tiên Vân Xu thu âm trong môi trường chuyên nghiệp như vậy, không tránh khỏi căng thẳng.
Tuyên Lê nói: “Anh sẽ qua phòng điều khiển đối diện. Lát nữa khi bắt đầu thử âm, em cứ thể hiện như bình thường là được, đừng căng thẳng quá.”
“Hãy nhớ rằng em đã rất xuất sắc rồi, cứ cố gắng phát huy hết khả năng của mình.”
Giọng nói trầm thấp, đầy sức mạnh vang vọng bên tai, Vân Xu cảm thấy lòng mình hơi thả lỏng. Lúc này, cô bỗng nhận ra giọng của anh thật ra cũng rất dễ nghe.
Tuyên Lê thấy vẻ mặt căng thẳng của cô đã giãn ra, mới đi sang phòng điều khiển bên cạnh.
“Tổng giám đốc Tuyên.” Trợ lý Trương và nhân viên kỹ thuật chào anh.
Tuyên Lê khẽ gật đầu, ánh mắt ngay sau đó rơi vào cô gái sau tấm kính cách âm. Cô đang nhìn về phía này, đôi mắt trong veo như có ánh sáng lấp lánh, đẹp đến nao lòng.
Liếc mắt nhìn hai người bên cạnh, cả hai đều đang ngẩn ngơ.
Anh lạnh lùng nói: “Có cần đổi cho hai người một cái ghế băng hoạt động không? Nếu không tôi lo hai người bị gãy xương eo mất.”
Nhân viên kỹ thuật hoàn hồn, xấu hổ cười: “Không cần, không cần, bây giờ có thể bắt đầu rồi.”
Tuyên Lê ra hiệu, Vân Xu hiểu ý.
Giọng nữ trong trẻo, êm ái từ từ vang lên trong phòng điều khiển. Nhân viên kỹ thuật kinh ngạc trợn tròn mắt, giọng cô ấy thật sự giống như lời trợ lý Trương nói, không hề thua kém phiên bản trên mạng chút nào.
Phát âm rõ ràng từng chữ, nhịp điệu chuẩn xác, so với một số diễn viên lồng tiếng giỏi của công ty họ cũng không hề kém cạnh.
Sắc mặt Tuyên Lê dần dịu đi. Đúng là giọng nói này đã luôn đồng hành cùng anh vào giấc ngủ trong suốt thời gian qua.
Giúp tinh thần mệt mỏi của anh có nơi nương tựa.
Buổi thử âm kết thúc hoàn hảo.
Vân Xu vừa đặt kịch bản xuống, cửa phòng thu âm đã mở ra.
Tuyên Lê nói: “Hôm nay đến đây thôi. Anh đưa em về. Về khách sạn nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chính thức bắt đầu.”
Trợ lý Trương lẽo đẽo theo sau: “…”
Tổng giám đốc, chẳng phải đã nói là sẽ có tài xế chuyên đưa đón sao?
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tuyên Lê thật ra muốn mời Vân Xu đi dạo phố một chút, nhưng nghĩ đến việc cô đã ngủ quên ở phòng khách trước đó, anh vẫn quyết định để cô nghỉ ngơi đầy đủ ở khách sạn.
Vân Xu không có ý kiến gì.
……
Ngày chính thức bắt đầu thu âm.
Vân Xu theo Tuyên Lê vào phòng thu âm lần nữa. Hôm nay không giống như hôm qua vắng vẻ, có thêm vài người, đều là các diễn viên lồng tiếng cho các nhân vật khác trong phim. Lúc này, họ đang tụ tập nói chuyện phiếm.
“Ê ê ê, mọi người lần trước đã thấy cô ấy chưa? Ngoại hình thế nào?”
“Tôi chỉ thấy cô ấy bước vào cửa, sau đó đã được dẫn vào phòng khách rồi. Chỉ nhớ là cô ấy đeo khẩu trang, nhưng mà… khí chất siêu cấp tốt.”
“…” Cách nói mơ hồ quá. Tôi càng thêm mong chờ rồi.”
“Lát nữa là gặp được thôi, đừng nóng vội.”
Là diễn viên lồng tiếng của Thịnh Hoa, nhờ vào bầu không khí làm việc hòa đồng của công ty, mọi người rất ít khi có xích mích, vì vậy quan hệ đều rất tốt.
Vân Xu gõ cửa bước vào đúng lúc này.
Mọi người đang nói chuyện rôm rả nhìn sang, chuẩn bị chào hỏi, sau đó… sau đó thì không thốt nên lời.
Đây, đây—— đây là vị Thu Ý Nùng kia sao???
Tất cả biểu cảm đều giống nhau, đều là ngây dại. Mấy người kinh hoàng nhìn đại mỹ nhân tuyệt thế vô song cười chào hỏi bọn họ: “Chào mọi người, tôi là Vân Xu, diễn viên lồng tiếng vai nữ chính.”
Giọng nói như suối chảy róc rách trong thung lũng, lại như ngọc lăn trên mâm, mê hoặc lòng người. Giọng nói còn hay hơn cả những gì họ tưởng tượng.
Nhưng rất nhanh, giọng nam trầm thấp vang lên: “Vân Xu lần đầu thu âm ở phòng thu chuyên nghiệp, mọi người giúp đỡ cô ấy nhiều hơn nhé.”
Ánh mắt mọi người vô thức chuyển sang, nhìn thấy lãnh đạo trực tiếp đang im lặng nhìn chằm chằm bọn họ, thu hết mọi biểu hiện vừa rồi vào đáy mắt.
Bỗng nhiên có chút khó thở.
Nữ diễn viên lồng tiếng vai nữ thứ là người tính tình hoạt bát, cô nhanh nhảu hơn những người khác, bước lên trước vài bước, nắm lấy tay đại mỹ nhân, ánh mắt nóng bỏng: “Chào cậu, mình là Tông Thiến, diễn viên lồng tiếng vai nữ thứ. Rất vui được biết cậu.”