Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 151: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (8)

Cập nhật lúc: 2025-02-27 13:25:50
Lượt xem: 37

Chắc là cô không trả lời tin nhắn nên cậu ấy gọi điện thoại.

Vân Xu nhìn thời gian, đã gần 8 giờ tối, không biết học đệ tìm cô có chuyện gì?

Đang định gọi lại thì điện thoại của cậu ấy lại reo.

Vừa bắt máy.

"Học tỷ, chị không sao chứ!" Giọng nói lo lắng từ đầu dây bên kia truyền đến: "Em gửi tin nhắn chị không trả lời, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy, có phải chị gặp chuyện gì không? Nếu gặp chuyện gì thì nói với em, em nghĩ cách giúp chị ngay."

Vân Xu muộn màng nhận ra mình đã khiến cậu ấy lo lắng, vội trấn an: "Tôi không sao, cậu đừng lo lắng, vừa nãy tôi đang thu dọn đồ đạc nên không nghe thấy tiếng chuông."

Tiết Cảnh Diệu thở phào nhẹ nhõm, việc học tỷ không nghe máy vừa rồi khiến cậu sợ hết hồn.

Nhưng cậu chú ý đến cụm từ "thu dọn đồ đạc" trong lời nói của cô, trong lòng lại hoảng hốt, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Học tỷ, chị thu dọn đồ đạc là định chuyển chỗ ở sao?"

Cậu nhớ rất lâu trước kia học tỷ từng nói phòng trọ của mình tệ lắm, muốn chuyển đi.

Chuyển chỗ ở không quan trọng, Tiết Cảnh Diệu sợ hơn là cô muốn rời khỏi Đông Thành, đến nơi khác phát triển. Cậu vẫn còn đang học đại học, không có cách nào đi tìm cô.

Vân Xu nói: "Không phải, là tôi nhận một kịch bản, cần đến tận nơi thu thử giọng, cũng không xa lắm, ở Tây Thành thôi. Giờ tôi đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị đi."

Đi Tây Thành thu âm?

Tiết Cảnh Diệu mím môi: "Học tỷ định đi bao lâu ạ?"

Vân Xu nói: "Nếu không có gì bất ngờ thì khoảng hai tuần."

"Lâu như vậy ạ?" Tiết Cảnh Diệu buột miệng thốt ra.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Vân Xu giải thích: "Nếu thuận lợi, tôi sẽ ở lại đó thu âm xong rồi mới về."

"Dạ." Giọng cậu có chút hụt hẫng.

Trong đầu Vân Xu bỗng hiện ra hình ảnh một chú chó con béo ú, ủ rũ dựa vào góc tường, cúi gằm đầu, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Cô không nhịn được khẽ cười: "Hai tuần nhanh lắm, chớp mắt là qua thôi."

Tiếng cười của cô nhẹ nhàng, mềm mại, như một chiếc lông chim trắng tinh khẽ chạm vào tim Tiết Cảnh Diệu, khiến cổ họng cậu khô khốc.

Tiết Cảnh Diệu nắm chặt điện thoại trong tay.

"À đúng rồi, cậu tìm tôi là có việc gì sao?" Vân Xu vẫn chưa kịp xem tin nhắn, điện thoại của cậu ấy đã gọi đến.

Nhớ lại mục đích ban đầu của mình, Tiết Cảnh Diệu ấp úng nói: "Sau khi kịch bản vườn trường nổi tiếng lần trước, đúng như học tỷ đã nói, có mấy đoàn phim nhắn tin mời em đi thu âm. Em tự mình chọn một cái rồi."

"Ngày kia phải gửi file thu âm thử giọng rồi, em bây giờ vẫn hơi lo lắng..."

Vân Xu hiểu rõ. Kịch vườn trường Tiết Cảnh Diệu thu tốt thật đấy, nhưng đó cũng là bộ kịch truyền thanh đầu tiên của cậu, bộ thứ hai còn thiếu kinh nghiệm, trong lòng tự nhiên không chắc chắn.

Nghĩ đến đây, lòng cô mềm nhũn, nói: "Vậy ngày mai chúng ta hẹn giờ ra ngoài đi, tôi giúp cậu xem qua nhé?"

"Cảm ơn học tỷ!" Giọng Tiết Cảnh Diệu lập tức phấn chấn hẳn lên.

Một khu dân cư nào đó.

Căn hộ tối đen vang lên tiếng "cạch", cửa phòng bị đẩy ra, ánh đèn hành lang hắt vào, chiếu sáng một căn phòng tối om.

Tư Nhạc bật đèn phòng khách, cởi áo khoác treo lên tường.

Anh đi đến sô pha ngồi xuống, vẫn giữ nguyên tư thế, như pho tượng.

Rất lâu sau.

Tư Nhạc cầm điện thoại lên, mở danh bạ, chọn một cái tên, anh ấn nút gọi.

"Tút tút tút ———." Điện thoại reo vài tiếng rồi được kết nối.

"Alo."

"Đổng Minh, là tôi."

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc khiến người ở đầu dây bên kia tỉnh táo hẳn: "Tư Nhạc, lâu không liên lạc, dạo này thế nào?"

"..." Tư Nhạc nhắc nhở anh ta: "Một tháng trước, anh mới đến chỗ tôi kiểm tra sức khỏe xong."

Đổng Minh cười ha hả: "Không phải là quá nhớ cậu sao!"

"Thôi được rồi, đừng đùa nữa, nói đi, đột nhiên tìm tôi có chuyện gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-151-ao-ca-cua-dien-vien-long-tieng-8.html.]

Tư Nhạc nói: "Muốn hỏi xem chỗ anh còn kịch bản nào phù hợp không."

Đổng Minh hiểu ý anh, rất kinh ngạc. Từ khi Tư Nhạc thành bác sĩ, anh đã không nhận thêm bất cứ công việc thu âm nào nữa, sao bây giờ đột nhiên lại muốn nhận?

Phải biết rằng fan của anh ngày ngày gào khóc dưới bài đăng Weibo, cũng không thấy anh có ý định quay lại giới CV.

"Không chỉ có, cậu muốn thể loại gì tôi đều có thể tìm cho cậu." Đổng Minh là ông chủ một phòng thu kịch truyền thanh, đầu chưa bao giờ thiếu kịch bản: "Nhưng tôi có thể hỏi một chút nguyên nhân đột nhiên quay lại của cậu không?"

Chỉ cần Tư Nhạc ra tay, anh vĩnh viễn không cần lo lắng kịch truyền thanh thu xong không nổi tiếng. Anh chỉ tò mò nguyên nhân thay đổi của đối phương.

"Đột nhiên muốn thu thôi." Tư Nhạc lạnh nhạt nói: "À phải rồi, nếu kịch bản đã xác định, nhớ để lại vị trí CV nữ chính nhé."

Đổng Minh cười gian, còn gì mà không rõ, Tư Nhạc đây là "xuân tâm manh động" rồi, muốn kéo gần khoảng cách với nhà gái.

Anh ta ám muội hỏi: "Cô ấy cũng trong giới sao?"

Tư Nhạc im lặng một lát mới "ừ" một tiếng.

Giọng Đổng Minh đột nhiên cao vút lên, trịnh trọng nói: "Yên tâm, huynh đệ tôi tuyệt đối tìm cho cậu một kịch bản tình yêu kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu!"

"..." Tư Nhạc quái dị im lặng một chút, nghĩ đến kịch bản cuối cùng cũng sẽ qua tay anh xem một lần, mới yên tâm.

Cúp điện thoại, anh ngả người ra sô pha, hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra trong ngày, khóe môi hơi cong lên.

Ngày hôm sau, Vân Xu thay quần áo xong, bắt xe đến địa điểm đã hẹn. Ngày mai xuất phát đi Tây Thành, hôm nay vừa hay có thể giúp cậu học đệ một chút.

Cô đến sớm 15 phút, nhưng chiếc ghế dài trong công viên đã có một bóng dáng quen thuộc đang cúi đầu xem tài liệu.

Vân Xu mở lịch sử trò chuyện xem qua, xác nhận mình nhớ không nhầm thời gian, mới bước về phía cậu ấy: "Đến đây lúc nào vậy?"

Tiết Cảnh Diệu đột ngột ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc ban đầu lập tức đổi thành vui vẻ, mắt sáng ngời: "Học tỷ, chị đến rồi."

"Em cũng vừa mới đến thôi." Cậu tuyệt đối sẽ không nói cho học tỷ biết mình đã đến trước cả tiếng đồng hồ.

Tiết Cảnh Diệu nhích sang bên phải ghế dài: "Học tỷ chị ngồi xuống đi, chỗ này em lau khô rồi."

Cậu thậm chí còn chu đáo lót giấy.

Vân Xu cười nói: "Cảm ơn."

"Kịch bản cho tôi xem được không ạ?" Vân Xu hỏi. Một số đoàn phim ngại người ngoài xem kịch bản, một số thì không, để tránh gây tranh cãi, cô vẫn nên hỏi rõ ràng thì hơn.

Tiết Cảnh Diệu nói: "Được ạ."

Đạo diễn còn bảo cậu ấy tìm thêm người giúp đỡ nữa kìa.

Vân Xu mở kịch bản ra, chậm rãi đọc. Đây là một câu chuyện về giang hồ, Tiết Cảnh Diệu sẽ thu vai sư đệ nhỏ tuổi của nam chính, một nhân vật hoạt bát, giàu tinh thần nghĩa hiệp. Với năng lực của cậu ấy, trau dồi thêm một chút, chắc không có vấn đề gì lớn.

Tiết Cảnh Diệu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô. Đây là lần đầu tiên hai người ngồi gần nhau như vậy. Ánh mắt cậu vô tình liếc xuống, có thể thấy được làn da trắng nõn ở cổ cô.

Như một chiếc bánh kem thơm ngon, vừa thơm vừa mềm. Tự ý thức được mình đang mạo phạm học tỷ, Tiết Cảnh Diệu hoảng loạn thu hồi tầm mắt, vành tai đỏ ửng.

Cậu ép mình nhìn xuống mặt đất, nhưng hương thơm thoang thoảng quyến rũ vẫn lặng lẽ quấn quanh chóp mũi, khiến tim cậu đập loạn.

Vân Xu xem xong kịch bản, nghiêng mắt nhìn thì thấy cậu học đệ mặt đỏ bừng đang nhìn chằm chằm xuống đất. Cô nhìn theo ánh mắt cậu, xác định trừ lá cây ra thì chẳng có gì cả: "Học đệ?"

Tiết Cảnh Diệu lúc này mới giật mình hoàn hồn, vội vàng xin lỗi.

Vân Xu nói: "Không sao. Nào, chúng ta phân tích trước quá trình trưởng thành của nhân vật này nhé."

Đến khi hai người kết thúc buổi hướng dẫn, đã qua hơn một tiếng đồng hồ.

"Cho nên cậu phải nhớ kỹ mấy cột mốc suy sụp quan trọng trong cuộc đời sư đệ nhỏ, đó là cơ hội để hình tượng nhân vật có sự thay đổi." Vân Xu ân cần dặn dò: "Đừng lo lắng mình không có kinh nghiệm, cậu phải tin rằng đối phương tìm đến cậu chắc chắn có lý do của họ."

Tiết Cảnh Diệu liên tục gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. Dáng vẻ của cậu khiến Vân Xu cảm thấy rất có thành tựu.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tôi cũng phải về đây." Vân Xu đứng dậy nói.

Tiết Cảnh Diệu nói: "Học tỷ, để em mời chị đi ăn cơm nhé, cảm ơn chị hôm nay đã giúp em."

Vân Xu nói: "Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."

Tiết Cảnh Diệu kiên quyết muốn mời khách, Vân Xu đành nói: "Vậy đợi khi nào tôi từ Tây Thành về nhé. Mai tôi phải xuất phát rồi, tối nay tôi còn phải thu dọn đồ đạc nữa."

Tiết Cảnh Diệu dạ một tiếng, rồi lại nhỏ giọng cẩn thận hỏi: "Vậy khi chị ở Tây Thành, em có thể gọi điện thoại cho chị không ạ?"

Vân Xu khẽ cười: "Đương nhiên là được, có gì không hiểu, cứ gọi hỏi tôi."

Khi cô cười, dường như ánh sáng cả không gian đều bị tước đoạt.

Đến khi đối phương chào tạm biệt rời đi, Tiết Cảnh Diệu vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ.

 

Loading...