Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 149: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (6)

Cập nhật lúc: 2025-02-27 11:36:48
Lượt xem: 31

“Diễn viên lồng tiếng giống như diễn viên biểu diễn hình thể vô hình, nhưng không phải hoàn toàn là như vậy, em phải nhớ kỹ điều này.”

Vân Xu gạt bỏ sự ngại ngùng vừa rồi, tập trung lắng nghe Tư Nhạc giảng giải.

“Em xử lý cảm xúc tốt hơn nhiều so với ban đầu, mấy đoạn chuyển biến tình cảm quan trọng đều nắm bắt rất vững, nhưng vẫn còn một vài chỗ…”

Vân Xu ghi lại cẩn thận những chỗ mà Tư Nhạc chỉ ra. Ngay cả những lỗi nhỏ đã được xử lý kỹ lưỡng trong quá trình hậu kỳ cũng bị anh dễ dàng chỉ ra, Vân Xu càng thêm kính phục sự tinh tế của sư phụ.

Vân Xu không ngớt lời khen: “Sư phụ thật là lợi hại nha.”

“Đợi đến khi kinh nghiệm và kỹ năng của em đạt đến một trình độ nhất định, em cũng sẽ được như vậy thôi.” Tư Nhạc nói.

Vân Xu đáp: “Vậy thì em còn phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được.”

“Không cần phải gắng sức quá, ngày thường cũng nên chú ý nghỉ ngơi đầy đủ.” Tư Nhạc dặn dò thêm sau khi kết thúc phần giảng giải. 

“Trong khoảng thời gian này cũng đừng suốt ngày xem Weibo, không cần để ý quá nhiều đến ý kiến của người khác.” Anh giải thích, một bộ phim dù được vô số người khen ngợi, vẫn luôn có một vài người nhảy ra chê bai nó không hay. Anh lo lắng Vân Xu sẽ bị ảnh hưởng bởi những lời bàn tán trên mạng.

Khi một người đã bước chân vào tầm mắt của công chúng, nhất định phải chấp nhận những lời bàn luận, khen có, chê có. Không thể thay đổi được suy nghĩ của tất cả mọi người, chỉ có thể cố gắng thích ứng mà thôi. Tư Nhạc luôn tâm niệm như vậy, nhưng khi người đó là Vân Xu, anh lại do dự.

Tư Nhạc không thể tưởng tượng được cảnh Vân Xu nhìn thấy những lời lăng mạ trên mạng. Về lý thuyết, Thu Ý Nùng hẳn đã từng trải qua những chuyện như thế này, dù sao thì sau vai diễn Tiểu Công Chúa, cô vẫn luôn không có đột phá mới, thậm chí còn có dấu hiệu thụt lùi.

Ngay cả khi anh nhận cô làm đồ đệ, cũng có không ít người chế giễu cô. Nhưng Tư Nhạc không thể đánh đồng Vân Xu với người trước kia. Anh hy vọng cô luôn được vui vẻ.

Vân Xu cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của anh: “Em biết rồi ạ, cảm ơn sư phụ đã lo lắng cho em.”

Lúc Vân Xu định nói thêm điều gì đó, cô nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng người gọi “Bác sĩ Tư”, mơ hồ không rõ. Sau đó âm thanh im bặt, nhưng cuộc gọi vẫn tiếp tục, chắc là micro đã bị che lại. Vân Xu ngoan ngoãn giữ im lặng.

Vài phút sau, giọng Tư Nhạc lại vang lên: “Còn đó chứ?”

Vân Xu đáp: “Dạ còn, có người đi rồi ạ?” 

Giọng cô nhỏ nhẹ, nghe thật đáng yêu, ngữ khí Tư Nhạc vô thức dịu dàng hơn: “Đi rồi, xin lỗi em, vừa rồi đồng nghiệp tìm anh có chút việc.”

Vân Xu nói: “Không sao ạ, sư phụ cứ bận việc đi ạ.”

“Ừ, những điều anh vừa nói, em có thể tự suy ngẫm thêm.” Tư Nhạc nói: “Anh đi xử lý công việc đây.”

Rồi cuộc gọi kết thúc.

Vân Xu không nghe được điều mình muốn nghe, vẻ mất mát thoáng hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo. Cô muốn nghe sư phụ khen ngợi mình thêm một chút. Nhưng cuối cùng cũng chỉ buồn bã “dạ” một tiếng, chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện.

Ấy vậy mà trước khi cô kịp tắt máy, giọng nam trầm thấp lại vang lên: “Lần này em làm rất tốt, anh tự hào về em.” Trong giọng nói pha lẫn ý cười nhè nhẹ.

Tâm trạng Vân Xu lập tức tươi tỉnh trở lại.

……

Tây Thành.

Công ty Thịnh Hoa.

“Này, mấy người có nghe bộ kịch vườn trường đang hot dạo gần đây không?” Một người ngồi trên ghế, nâng chén trà nói chuyện phiếm với đồng nghiệp.

Người bên cạnh nghiêng người lại, “Cậu nói bộ 《Trong Nắng Ấm Có Anh》” mà trên diễn đàn bàn tán xôn xao đó hả?”

“Đúng đúng đúng, chính là bộ đó, dạo trước tôi bận quá không lên mạng, hôm qua lướt điện thoại mới phát hiện nhiều người giới thiệu bộ kịch này ghê, làm tôi còn nghi ngờ đoàn phim bỏ tiền thuê cả tá thủy quân ấy chứ.”

Một bộ kịch truyền thanh vô danh, kịch bản cũng chẳng có tiếng tăm gì, vậy mà lại thành công đến thế, không ít người cảm thấy khó tin.

Một người khác xen vào: “Bộ kịch truyền thanh đó tôi nghe rồi, chắc không phải thuê thủy quân đâu, nam nữ chính diễn thật sự không tệ, đặc biệt là có Thu Thu ấy, con gái tôi giờ ngày nào cũng đòi nghe đi nghe lại.”

“Ai diễn hay vậy?”

“Nữ chính CV là Thu Ý Nùng, chính là người từng lồng tiếng cho công chúa Mạc Nguyệt đó, nam chính thì là người mới.”

“… Nói thật tôi vẫn thấy hơi nghi ngờ độ hot của nó là chiêu trò lăng xê.”

“Không phải đâu, cậu cứ nghe thử đi rồi biết, tuy là nam chính là người mới, nhưng diễn xuất thật sự không tệ, cái cảm giác sinh viên thể hiện rất đúng chất, nhiều người đoán cậu ấy chắc là sinh viên thật đó.”

“Nhưng mà người khiến người ta kinh ngạc nhất vẫn là Thu Ý Nùng kia kìa, tôi dám cá là sự thay đổi của cô ấy vượt quá dự đoán của tất cả mọi người.”

“Hơn nữa làm trong nghề lâu như vậy rồi, cậu cũng biết có những bộ kịch càng chú trọng cảm xúc CP của nam nữ chính, chỉ cần tạo dựng được bầu không khí đó, chắc chắn sẽ có người thích nghe, giống như bộ này vậy, hai người phối hợp đến ngay cả tôi cũng phải khen hay.”

Người vừa nghi ngờ ban đầu bỗng bừng tỉnh ngộ, quả thật là như vậy, khi cảm xúc đã đúng chỗ, một vài lỗi nhỏ không ảnh hưởng đến tổng thể cũng không thể ngăn cản bộ kịch trở nên nổi tiếng.

“Không biết ông chủ chúng ta có chiêu mộ được người ta về không.” Cả công ty trên dưới đều biết Tuyên Lê thích chiêu mộ những nhân viên có giọng nói hay, nhưng họ không biết rằng ông chủ của mình đã bị từ chối một lần.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Người bị họ đoán già đoán non là Tuyên Lê đang ngồi trong văn phòng.

Giọng nói du dương êm ái từ loa phát ra, như tiếng suối chảy róc rách trong thung lũng, xua tan mọi bực bội.

Tuyên Lê nhắm mắt dựa vào lưng ghế, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt anh, tôn lên những đường nét tuấn mỹ khác thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-149-ao-ca-cua-dien-vien-long-tieng-6.html.]

Nếu có ai đó trong công ty từng nghe 《Trong Nắng Ấm Có Anh》”, sẽ nhận ra âm thanh phát ra trong văn phòng chính là lời thoại của nữ chính trong kịch.

Tuyên Lê sau khi quyết tâm chiêu mộ Thu Ý Nùng về công ty, liền luôn tìm kiếm thông tin về cô, đáng tiếc là cô cô ngay cả Weibo cũng rất ít khi đăng nhập, những cuộc trò chuyện trên QQ cũng chỉ giới hạn trong công việc.

Lần này kịch truyền thanh vừa ra mắt, anh liền lập tức nghe thử, giống như những người hâm mộ kia.

Và rồi một lần nữa, anh lại say mê giọng nói của cô.

Những d.a.o động tình cảm mạnh mẽ sẽ ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của anh, vì vậy mỗi lần giao dịch với người khác, anh đều yêu cầu họ gửi những bài viết khoa học thường thức với đủ thể loại, bởi vì đọc những bài viết này không cần phải có cảm xúc thăng trầm.

Nhưng khi đổi thành Vân Xu, anh cảm thấy tất cả đều không thành vấn đề. Chỉ cần là giọng nói phát ra từ cô, dù là thể loại nào anh cũng có thể chấp nhận, bao gồm cả bộ 《Trong Nắng Ấm Có Anh》” lần này.

Chỉ có một điều duy nhất khiến anh không hài lòng — giọng nam chính quá ồn ào.

Vì vậy Tuyên Lê vung tay lên, bảo nhân viên kỹ thuật cắt ghép bộ kịch truyền thanh, chỉ giữ lại phần lời thoại của nữ chính, như vậy anh mới cảm thấy hài lòng mà bắt đầu nghe đi nghe lại.

Không thể không nói giọng nói của cô ấy như có ma lực vậy, khiến anh có một giấc ngủ ngon lành.

Tỉnh dậy, Tuyên Lê cảm thấy có lẽ anh có thể chấm dứt giao dịch với những người khác, anh chỉ cần một mình cô là đủ.

Khi đã quyết định, Tuyên Lê gọi trợ lý vào.

“Cậu đi nói với mấy người ở bộ phận lồng tiếng, từ giờ trở đi không cần phải nộp bản ghi âm nữa.” Tuyên Lê cũng sẽ thu thập giọng nói từ những người khác, có một số người giao dịch trực tiếp qua QQ như Thu Ý Nùng ban đầu, còn những người trong công ty, anh sẽ giao cho trợ lý xử lý.

Trợ lý ngẩng đầu kinh ngạc: “Tuyên tổng, vậy ngài……”

Tuyên Lê nở một nụ cười nhàn nhạt: “Tôi đã tìm được người thực sự phù hợp rồi.”

Trợ lý gật đầu hiểu ý, trong lòng cũng mừng cho Tuyên tổng, từ khi công ty mới thành lập, anh đã đi theo Tuyên tổng, đương nhiên biết rõ anh luôn khổ sở vì chứng mất ngủ. Hiện tại đã có cách giải quyết, đương nhiên là tốt nhất rồi.

“À phải rồi, kịch bản hay mà tôi chọn cho họ, đã lấy ra chưa?”

Tuyên Lê cho rằng muốn thuận lợi ký hợp đồng với Thu Ý Nùng, nhất định phải cho cô ấy thấy được ưu thế của công ty trước, sau đó mới từ từ thuyết phục cô đồng ý. Vì vậy, anh bảo nhân viên lấy ra một kịch bản xuất sắc, dùng vai nữ chính để mời cô đến công ty thử giọng, qua những lần trò chuyện gần đây, anh biết đối phương vẫn luôn muốn tìm kiếm sự tiến bộ. 《Trong Nắng Ấm Có Anh》” đã chứng minh được nền tảng của cô ấy, bước tiếp theo cô ấy chắc chắn muốn nhận những nhân vật có độ khó cao hơn. Chỉ cần có kịch bản phù hợp, cô ấy sẽ không từ chối.

“Đã lấy ra hai kịch bản, nhưng vẫn chưa quyết định chọn cái nào.” Trợ lý đáp lời.

Hai kịch bản? Tuyên Lê nhướng mày: “Vậy thì mang cả hai đến đây, để cô ấy chọn.”

Trợ lý ngẩn người, như vậy cũng được sao? Từ trước đến nay, công ty luôn là bên quyết định sản xuất kịch bản nào, sau đó mới bắt đầu tuyển chọn diễn viên, đây là lần đầu tiên để diễn viên lồng tiếng tự chọn kịch bản để thu âm.

Tuyên tổng quả thật là rất coi trọng vị tiểu thư này, trợ lý không khỏi cảm thán trong lòng. Sau đó, anh lại ngầm nâng vị trí của Vân Xu lên một bậc trong lòng.

Nhận được mệnh lệnh, trợ lý lập tức đến bộ phận lồng tiếng. Trên đường đi, anh vừa hay gặp một trong những người được chọn,:“Liễu Tư Di.”

Người con gái có dung mạo thanh tú dịu dàng dừng bước chân: “Trợ lý Trương.”

Trợ lý Trương gật đầu với cô: “Tôi vừa hay có việc cần tìm cô, từ nay về sau không cần phải nộp bản ghi âm nữa.”

Liễu Tư Di khựng lại, nụ cười dịu dàng trên mặt thoáng chút nhạt đi: “Tôi có thể hỏi nguyên nhân được không?”

Trợ lý Trương không nghĩ nhiều, Tuyên Lê trả tiền thù lao cho diễn viên lồng tiếng của công ty, như một khoản trợ cấp thích hợp, bây giờ đột nhiên hủy bỏ, họ chắc chắn sẽ cảm thấy nghi hoặc. Nhưng trợ lý Trương không thể đem chuyện riêng tư của sếp nói cho họ biết, chỉ nói: “Đây là quyết định của Tuyên tổng.”

Ý tứ chính là bảo cô đừng hỏi nhiều.

Liễu Tư Di là người có EQ cao, đương nhiên hiểu rõ, vì thế cô chỉ có thể né sang một bên, nhìn trợ lý Trương rời đi.

Đợi đến khi Liễu Tư Di trở lại chỗ ngồi của mình, liền nghe thấy đồng nghiệp đang bàn tán xôn xao về chuyện mà trợ lý Trương vừa thông báo, ai nấy trên mặt đều lộ vẻ tò mò.

“Mọi người thấy quyết định của Tuyên tổng thế nào? Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, trước đó không hề có dấu hiệu gì cả.”

“Cần gì dấu hiệu chứ, đây đâu phải quyết sách trọng đại của công ty, chỉ là quyết định cá nhân của Tuyên tổng thôi mà.”

“Tôi vẫn rất muốn biết nguyên nhân là gì, này này này, mọi người nói có khi nào là Tuyên tổng đã tìm được giọng nói mà mình ưng ý nhất, nên không cần những người khác nữa không?”

“Có khả năng đó, gần đây không phải có một bộ kịch truyền thanh nhỏ nổi lên sao, giọng nữ chính nghe siêu hay, đến cả tôi là con gái nghe xong còn không khỏi xao xuyến, nếu là cô ấy khiến Tuyên tổng “ba ngàn dòng sông chỉ múc một gáo nước”, tôi thấy rất có lý đó.” Có người không nhịn được trêu ghẹo.

Tiếng bàn luận lớn nhỏ không ngừng vang lên, sắc mặt Liễu Tư Di càng lúc càng tái nhợt, bàn tay đặt trên đùi siết chặt đến trắng bệch.

“Tư Di, cậu đang xem gì vậy?” Chung Trì đi đến bên cạnh cô, theo tầm mắt cô nhìn xuống, chỉ thấy tờ giấy A4 trắng trơn trên bàn, anh khựng lại.

Liễu Tư Di vội vàng hoàn hồn, giải thích: “Không có gì, vừa rồi nhớ ra chút chuyện nhà thôi.” Cô nở một nụ cười dịu dàng, ý bảo mình không sao.

Chung Trì đầy vẻ lo lắng nhìn cô, anh thích Liễu Tư Di đã lâu, vẫn luôn dõi theo cô, đây là lần đầu tiên anh thấy cô lộ ra vẻ mặt như vậy. Nhưng hai người không phải người yêu, anh ngập ngừng, cuối cùng chỉ nói một câu: “Không có gì là tốt rồi.”

Mệnh lệnh của Boss rất rõ ràng, bộ phận dự án làm việc rất hiệu quả, ngay trong ngày đã mang kịch bản đến văn phòng của Tuyên Lê.

Tuyên Lê lướt qua cả hai kịch bản, thấy quả thật khó phân cao thấp, vậy thì cứ để cô ấy tự chọn vậy.

Đêm đó.

Điện thoại di động vang lên tiếng thông báo tin nhắn.

Vân Xu lại nhận được hai tập tin được gửi đến từ “Giáp Phương”, cô ngơ ngác cầm điện thoại lên.

Hôm trước không phải cô mới gửi bản thu âm thứ hai cho đối phương rồi sao?

 

Loading...