Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 147: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (4)

Cập nhật lúc: 2025-02-27 10:50:20
Lượt xem: 40

“Đúng rồi, tỷ tỷ, em tên Đinh Hạo.” Đinh Hạo vừa tự giới thiệu, vừa đem những ý nghĩ trước đó vứt sạch ra khỏi đầu. Sao tỷ tỷ xinh đẹp thế này lại là người xấu cho được? Chắc chắn chị ấy vay tiền là vì thật sự gặp khó khăn thôi.

Đinh Hạo liền tính toán xem mình còn bao nhiêu tiền, liệu có đủ để giúp học tỷ vượt qua khó khăn này không. Tính đi tính lại, cậu hơi thở dài, biết thế tháng trước đã không mua đôi giày bóng rổ bản giới hạn kia.

Cậu hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Tiết Cảnh Diệu đang dần đen lại.

“Đinh Hạo!” Tiết Cảnh Diệu không ngờ thái độ bạn mình lại thay đổi nhanh đến vậy, chẳng còn dáng vẻ khuyên can cậu mấy ngày trước đâu.

Đinh Hạo kín đáo liếc mắt ra hiệu với bạn, rồi nhanh chóng quay đầu lại, ân cần nói với Vân Xu: “Tỷ tỷ, mời ngồi xuống nghỉ ngơi, đừng đứng mệt.”

Vân Xu có chút ngơ ngác trước sự nhiệt tình của cậu, nhưng vẫn ngồi xuống. Lúc này cô mới nhận ra người phục vụ vẫn đứng ở cửa, vẻ mặt hoảng hốt nhìn cô.

“Vị bạn học này là người quen của chúng tôi, không cần lo lắng, cậu cứ đi làm việc đi.” Vân Xu nói với người phục vụ.

Người phục vụ như trút được gánh nặng, vội vàng rời đi.

“Mọi người cứ ngồi xuống đi.” Vân Xu đưa thực đơn cho hai người: “Hai em muốn ăn gì không?”

“Học tỷ, chị chọn trước đi ạ.” / “Tỷ tỷ, chọn món chị thích ăn đi.”

Nói xong, hai người liếc nhau, ánh mắt thoáng lộ vẻ địch ý.

Vân Xu chớp mắt, cảm thán: “Hai em quan hệ tốt thật đó.”

Khóe miệng Tiết Cảnh Diệu khẽ giật, cảm thấy học tỷ này có điểm quan sát thật kỳ lạ. Nhưng cậu không muốn thất thố trước mặt Vân Xu, nên chỉ lặng lẽ làm khẩu hình với Đinh Hạo: —— Về phòng rồi tính.

Đinh Hạo hiểu ý, cậu cũng không muốn gây sự với Tiết Cảnh Diệu ở đây.

Hai chàng sinh viên vốn không phải người khó tính, nên thời gian dùng bữa sau đó diễn ra khá vui vẻ. Cả hai đều cố gắng xoay quanh Vân Xu, kể những chuyện thú vị chọc cô cười. Mỗi khi Vân Xu khẽ cười, má lúm đồng tiền hiện ra, quả thực khiến người ta xao xuyến.

Thấy vậy, Tiết Cảnh Diệu và Đinh Hạo càng thêm hăng hái.

Ăn xong, Vân Xu lấy điện thoại ra chuẩn bị trả tiền. Cô đã nhận được tiền chuyển khoản từ đoàn phim, trong tay cũng có chút tiền tiết kiệm.

Tiết Cảnh Diệu vội vàng ngăn lại, cậu biết học tỷ là một CV có tiếng, nhận một bộ kịch là có thể kiếm được tiền, nhưng Tiết Cảnh Diệu thật sự không muốn để Vân Xu trả tiền, cậu hy vọng cô có thể sống tốt hơn.

Đinh Hạo cũng nói thêm: “Bọn em ở trường tiêu không nhiều tiền đâu, chị không cần phải vội.”

Vân Xu nhíu mày nói: “Nếu có tiền mà không dùng, sau này sao tôi thoải mái tiếp tục đi chơi với các em được.”

Một câu nói khiến Tiết Cảnh Diệu lập tức bối rối, vội vàng móc điện thoại ra nhận tiền chuyển khoản.

Đinh Hạo đứng bên cạnh nhìn Vân Xu lưu loát trả tiền cho bạn cùng phòng, thầm nghĩ học tỷ đúng là người tốt bụng. Cậu tự trách mình đã từng nghi ngờ Vân Xu là kẻ lừa đảo.

“Học tỷ, em đưa chị về nhé.” Tiết Cảnh Diệu vội vàng nói.

Đinh Hạo cũng nhiệt tình nhìn cô, trong mắt hiện rõ ý muốn tương tự.

Vân Xu cười: “Không cần đâu, tôi lát nữa ra bến xe bắt xe, có xe buýt thẳng về khu nhà tôi. Mà là hai em ấy, tôi nhớ tối nay hai em có lớp đúng không? Về phòng chuẩn bị bài vở sớm thì hơn.”

Tiết Cảnh Diệu ngớ người: “Học tỷ, sao chị biết tối nay bọn em có lớp?”

“Lúc nãy nói chuyện, em không phải có nhắc tới sao.” Vân Xu cong mắt cười.

Tim Tiết Cảnh Diệu như tan chảy, hóa ra học tỷ vẫn để ý đến những lời cậu nói. Cậu không khỏi nhìn sâu vào mắt cô, nơi đó nụ cười trong veo như bầu trời, vành tai cậu bất giác đỏ lên, như có một chú thỏ con đang nhảy nhót trong tim.

Càng lúc càng mạnh mẽ.

“Ở trường cũng phải cố gắng học nha.” Vân Xu từ chối lời đề nghị đưa về của hai người, lại động viên họ vài câu, vẫy tay chào tạm biệt rồi rời đi.

Tiết Cảnh Diệu nhìn theo bóng xe buýt khuất dần, nghĩ đến việc sau này chỉ có thể nói chuyện với chị ấy qua điện thoại, cảm giác mất mát dâng lên trong lòng. Nhưng cậu chợt nhớ ra điều gì đó, ảo não đ.ấ.m đầu một cái: “Không xong rồi!”

Đinh Hạo quay đầu hỏi: “Sao vậy?”

Tiết Cảnh Diệu thở dài: “Tôi vốn định trả tiền bữa cơm này, ai ngờ đến giờ mới nhớ ra, nãy giờ vẫn là học tỷ trả.”

Chủ yếu là tại lúc nhìn thấy Vân Xu, cậu quá kinh diễm, đầu óc choáng váng, hoàn toàn quên mất chuyện này.

Đinh Hạo cười nhạo: “Xem cái bộ dạng ngốc nghếch của cậu kìa.”

Tiết Cảnh Diệu phản bác: “Cậu thì khác gì, còn cố chen vào giữa tôi với học tỷ.”

Gần 3 giờ chiều.

Bạn cùng phòng vừa ăn xong cơm hộp, thấy hai người cùng nhau bước vào cửa, cậu ta ngạc nhiên hỏi: “Không phải một người đi gặp học tỷ, một người đi trung tâm thương mại mua đồ giảm giá sao, sao lại cùng nhau về thế này?”

Đinh Hạo cảm nhận được ánh mắt xuyên thấu của Tiết Cảnh Diệu, xấu hổ quay mặt đi, vội vàng tìm lý do trước khi bị chính chủ vạch trần. Dù sao, cậu vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng khi bị bắt gặp, mặc dù cậu hoàn toàn không hối hận về hành động của mình.

Bạn cùng phòng thấy thái độ bất thường của hai người, hỏi tiếp: “Rốt cuộc là sao thế?”

Tiết Cảnh Diệu giải thích: “Không có gì, tụi mình gặp học tỷ rồi cùng nhau ăn trưa thôi.”

Bạn cùng phòng tỏ ra hứng thú, Đinh Hạo chẳng phải luôn có ý kiến về học tỷ đó sao, lần này hai người lại chạm mặt nhau, mà xem vẻ mặt thì có vẻ không có chuyện gì xảy ra.

Vì thế cậu ta cố ý hỏi: “Vậy hai vị thấy gặp mặt học tỷ cảm giác thế nào? Học tỷ xinh đẹp không?”

Đâu chỉ là xinh đẹp, đó quả thực là tuyệt sắc giai nhân hiếm có trên đời. Hồi tưởng lại dáng vẻ Vân Xu, mặt hai người đều đỏ lên, thần sắc mê ly.

Bạn cùng phòng: ?

Cậu ta cảm giác như mình đã bỏ lỡ chuyện gì đó lớn lao. Tiết Cảnh Diệu thì không nói, cậu ta vốn luôn tương tư học tỷ kia, còn Đinh Hạo thì sao thế này? Mới ăn cơm xong về mà đã từ thành kiến biến thành mê đắm rồi à?

Tiết Cảnh Diệu nói: “Học tỷ siêu cấp tốt, siêu cấp dịu dàng, còn hơn cả tưởng tượng của tôi gấp vạn lần.”

Đinh Hạo vội vàng phụ họa, rồi như nhớ ra điều gì đó, hỏi Tiết Cảnh Diệu: “À đúng rồi, tên Weibo của học tỷ có phải cũng là Thu Ý Nùng không?”

Tiết Cảnh Diệu gật đầu, lần trước sau khi thu âm xong, cậu đã theo dõi học tỷ.

Đinh Hạo lấy điện thoại ra, nhanh chóng thao tác, ấn theo dõi, thở dài nói: “Tôi thật ghen tị với cậu khi có thể cùng chị ấy thu âm chung, biết thế lúc đó tôi cũng đi thử giọng thì tốt rồi.”

Tiết Cảnh Diệu cười đắc ý, học tỷ của cậu là nhất mà.

Bạn cùng phòng ngơ ngác nhìn hai người, càng lúc càng cảm thấy khó hiểu.

Vân Xu về đến nhà, nhận được tin nhắn từ Tình Vũ, đoàn phim tag cô trên Weibo, hy vọng cô có thể chia sẻ bài tuyên truyền kịch truyền thanh, để tăng thêm chút tiếng tăm cho bộ kịch sắp phát sóng.

Đây là một cách tuyên truyền thường thấy, Vân Xu đồng ý.

Cô gõ tên kịch vào ô tìm kiếm, một loạt kết quả hiện ra, nhưng kịch truyền thanh lại bị đẩy xuống dưới cùng, có vẻ khá ảm đạm.

“Có chút thảm.” Vân Xu nghĩ.

Cô chia sẻ bài Weibo, kèm theo một biểu tượng cảm xúc mong chờ, rồi thoát ra. Mặc dù có mười mấy vạn fan, nhưng cô không mấy hứng thú với việc quản lý Weibo, dạo này cũng chẳng buồn đăng nhập.

Có lẽ cũng là do những lời chỉ trích trên mạng. Nổi tiếng thì ắt có người ghét, nhất là với những người như cô, một bước thành sao. Luôn có những kẻ ganh ghét, dù những lời lẽ cay nghiệt đó giờ nghĩ lại cũng mơ hồ như sương khói, cô vẫn không muốn để ý thêm nữa.

Đi ra ngoài một chuyến, Vân Xu thấy hơi mệt, định hôm nay sẽ ngủ sớm.

Sắp đi ngủ, Tư Nhạc gọi tới.

Vân Xu cố gắng tỉnh táo, ngồi dậy trên giường.

“Sư phụ.” Cô gọi.

Tư Nhạc khẽ “ừ” một tiếng, tinh ý nhận ra giọng cô mệt mỏi: “Sao vậy? Nghe có vẻ mệt mỏi.”

Vân Xu đáp: “Không sao ạ, chỉ là đi ăn cơm với học đệ về, hơi mệt chút thôi.”

Ánh mắt Tư Nhạc khẽ cụp xuống nhìn điện thoại, giọng điệu nhàn nhạt: “Vẫn là cậu học đệ cùng em tham gia buổi thu âm chung lần trước?”

“Dạ, anh ấy nói muốn cảm ơn em vì đã giúp đỡ trước đó, muốn mời em ăn bữa cơm.”

Tư Nhạc im lặng một chút, rồi lại hỏi chuyện khác: “Buổi thu âm lần này em cảm thấy thế nào?”

Vân Xu nói: “Em thấy khá tốt ạ, mọi người cũng nói lần này có khả năng sẽ nổi tiếng, đoàn phim ai cũng kỳ vọng.”

Nhớ lại lúc đạo diễn lén nói chuyện riêng với mình, khen mình may mắn, Vân Xu không khỏi bật cười: “Sư phụ, đợi khoảng một tuần nữa, kịch truyền thanh chính thức phát sóng, sư phụ có thể thưởng thức diễn xuất của em rồi.”

Trong giọng nói Tư Nhạc thoáng có ý cười: “Tôi rất mong chờ.”

Hai người trò chuyện thêm một lúc, Vân Xu càng lúc càng buồn ngủ, tư thế cũng từ ngồi chuyển sang nằm dài trong chăn, giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng lí nhí: “Sư phụ, em buồn ngủ quá rồi ạ.”

Tư Nhạc đưa điện thoại lên sát tai, nghe tiếng cô nói, khóe môi khẽ cong lên, “Vậy thì đi ngủ đi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon ạ.”

……

Kịch vườn trường đã thu âm xong, Vân Xu vẫn chưa nghĩ ra sẽ nhận công việc gì tiếp theo. Trong tay cũng có một lời mời, nhưng Vân Xu cảm thấy nhân vật đó không hợp với mình, cô định đợi kịch truyền thanh phát sóng rồi xem xét các kịch bản khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-147-ao-ca-cua-dien-vien-long-tieng-4.html.]

Cô nói ý nghĩ của mình với Tư Nhạc, được anh đồng ý.

Sau đó, Vân Xu lại chìm vào những ngày tháng học tập, thỉnh thoảng trò chuyện với Tư Nhạc và các học đệ.

Nhưng Vân Xu luôn cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì đó. Cho đến khi cô vô tình nhìn thấy nick “Giáp Phương” nằm ở cuối danh sách bạn tốt trên QQ.

Vân Xu ôm điện thoại trầm mặc một hồi, cô vậy mà lại quên mất chủ nợ lớn nhất của mình, có chút hổ thẹn. May mắn là đối phương cũng không có ý thúc giục, tin nhắn mới nhất vẫn dừng lại ở câu nói kia, xem ra Giáp Phương quả thực không thiếu người như cô.

Vân Xu ngồi vào máy tính, mở tài liệu đối phương gửi, bên trong là một câu chuyện rất đơn giản, nói đúng hơn là một bài viết mang tính khoa học thường thức. Điều này có nghĩa là cô không cần phải nghiên cứu nhân vật, cũng không cần nắm bắt tâm lý, chỉ cần đọc diễn cảm toàn bộ bài viết là được.

Vân Xu lướt xem lịch sử trò chuyện, trước đây đối phương cũng gửi những bài viết tương tự. Mỗi lần thu âm xong, đối phương đều chuyển tiền rất nhanh, hơn nữa còn khá hào phóng, hẳn là một chủ thuê không thiếu tiền.

Vân Xu nhanh chóng thu âm theo yêu cầu, tự nghe lại một lần, xác nhận không có vấn đề gì rồi gửi đi.

Trong văn phòng.

“Tuyên tổng, đây là danh sách mà bộ phận dự án trình lên, sau khi thảo luận thống nhất, những tiểu thuyết này có tiềm năng lớn để chuyển thể thành kịch truyền thanh và tiểu thuyết âm thanh.” Trợ lý nhỏ giọng báo cáo.

Người đàn ông cầm lấy tài liệu xem, mặt trên ghi chi tiết cốt truyện, tính cách nhân vật chính, cũng như điểm nổi bật của từng bộ tiểu thuyết.

Anh ta chậm rãi lật xem, trợ lý bên cạnh nín thở không dám lên tiếng.

Không khí càng lúc càng trầm mặc.

Cuối cùng, trang tài liệu cuối cùng cũng được lật xong, rồi bị mạnh tay ném xuống bàn.

Người đàn ông tuấn tú khẽ nhíu mày, ánh mắt chậm rãi chuyển sang nhìn trợ lý, giọng trầm thấp vang lên.

Trợ lý giật thót tim, thầm cầu nguyện trong lòng, nhưng vô ích.

“Cái danh sách này là sao đây, bộ phận dự án coi tôi là kẻ ngốc chắc? Thời đại nào rồi mà nhân viên của tôi lại còn liệt kê những tiểu thuyết lỗi thời này vào danh sách hot, định mua bản quyền về à, đầu óc họ có phải bị úng nước rồi không.”

Trợ lý im lặng như thóc.

Tuyên Lê không nể nang nói tiếp: “Đặc biệt là cái cuốn đầu tiên kia mà cũng được đánh dấu quan trọng, nữ chính bị SM à, tại sao bị móc thận, hút máu, giam cầm, rồi bị nam chính sai người đ.â.m c.h.ế.t con, mà cuối cùng hai người vẫn có thể hạnh phúc bên nhau, đây không phải là báo thù xã hội sao? Tác giả rốt cuộc là ghét nữ chính của mình đến mức nào mới có thể viết ra tình tiết như vậy.”

“Loại tiểu thuyết mà logic nhân vật cơ bản còn không có này mà cũng có người muốn chuyển thể thành kịch truyền thanh.”

Tuyên Lê dừng lại một chút, thật lòng nghi hoặc hỏi: “Có phải công ty giao nhiệm vụ ít quá không?”

Để đến nỗi họ có thể trình lên cả cái danh sách vớ vẩn này.

Trợ lý vội vàng lắc đầu, cậu cảm thấy khối lượng công việc hiện tại đã là quá nhiều rồi, xin đừng thêm nữa.

“Vậy tại sao lại đưa ra những thứ kỳ quái này?”

Trợ lý nhỏ giọng nói: “Chắc là vì nó có thị trường đấy ạ.”

Tuyên Lê cười nhạt một tiếng: “Tôi không cần cái thị trường quái quỷ này, trả về làm lại hết, không có thị trường thì bảo họ đi khai phá thị trường mới, không đủ năng lực thì cuốn gói về nhà, đổ hết nước trong đầu ra cho tôi, làm việc với tôi lâu như vậy rồi, hẳn là biết tiêu chuẩn của tôi.”

Trợ lý thương cảm cho bộ phận dự án một giây, rồi nghiêm túc đáp: “Tôi lập tức đi thông báo.”

Sau đó vội vã rời đi làm việc, cậu sợ rằng lửa giận của Tuyên tổng sẽ lan đến mình.

Tuyên Lê ngả người ra ghế, khuôn mặt tuấn lãng thoáng lộ vẻ bực bội, tối qua anh lại mất ngủ.

Chứng mất ngủ của anh có từ nhỏ, lớn lên không những không đỡ hơn, mà còn càng thêm nghiêm trọng, đã khám không biết bao nhiêu bác sĩ mà vẫn không hiệu quả.

Tuyên Lê không thể không tìm kiếm các loại biện pháp giải quyết, ngẫu nhiên một lần anh phát hiện những thanh âm dễ nghe có thể giảm bớt trạng thái của mình, từ đó Tuyên Lê đi trên con đường thu thập thanh âm không thể vãn hồi.

Anh chủ động thêm bạn tốt những người có giọng nói dễ nghe, trả tiền để họ đọc văn chương, và điều này quả thực có chút hiệu quả. Để thuận tiện, Tuyên Lê thậm chí sáng lập một công ty lồng tiếng, công ty phụ trách mua sắm các loại kịch bản, đồng thời cũng ký hợp đồng với những diễn viên lồng tiếng có thiên phú và năng lực.

Có thể nói công ty này được thành lập trên cơ sở thỏa mãn nhu cầu cá nhân của anh, mục đích cuối cùng không phải để kiếm tiền, cho nên Tuyên Lê sẽ tùy hứng lựa chọn kịch bản, bởi vì anh không để ý đến lợi nhuận thu về là nhiều hay ít, chỉ cần không lỗ vốn là được.

Tuyên Lê tuy rằng đôi khi ăn nói độc miệng, nhưng phúc lợi cho nhân viên trong công ty so với rất nhiều công ty niêm yết còn tốt hơn, không ít người tranh nhau muốn vào công ty của anh. Đặc biệt là về phương diện phân chia lợi nhuận với diễn viên lồng tiếng, công ty của anh gần như nghiền ép các đối thủ cạnh tranh, hợp đồng cũng rất hợp lý, đối với một số hành vi lén nhận việc bên ngoài, anh cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, có thể nói trong cả nước, không có công ty nào đối đãi với diễn viên lồng tiếng tốt hơn ở đây.

Điện thoại di động rung lên báo tin nhắn, Tuyên Lê liếc qua, ánh mắt lạnh nhạt.

Là tin nhắn của Thu Ý Nùng, cuối cùng cô ấy cũng gửi bản ghi âm văn kiện mà lần trước cứ trì hoãn mãi. Anh đã gần như cho rằng đối phương sẽ từ bỏ công việc này.

Tuyên Lê đã nghe qua rất nhiều giọng nói, cuối cùng những người được anh chọn chắc chắn đều có điểm hơn người, vị Thu Ý Nùng này cũng vậy. Chỉ cần có thể khiến anh hài lòng, anh không ngại trả thêm chút tiền. Trời phú cho cô ấy tài năng, nhưng cô ấy dường như không biết trân trọng, cái loại thiên phú khó có được kia đang dần biến mất khỏi người cô ấy. Tuyên Lê cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Không biết lần này hiệu quả bản ghi âm mà đối phương gửi tới, có thể sẽ tệ hơn lần trước không, dù sao cũng đã cách một khoảng thời gian rất dài.

Ngón tay thon dài không chút để ý nhấn vào nút hình tam giác.

Âm thanh đầu tiên vang lên, người đàn ông lập tức ngồi thẳng dậy, vẻ tùy ý chậm rãi biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc.

Giống như tiếng chuông gió dưới mái hiên bị gió nhẹ thổi qua, lại như tiếng mưa phùn rơi tí tách trên thềm đá màu xám nâu, giọng nữ mềm mại mà tuyệt diệu, khiến người ta không thể kiềm chế mà say mê trong đó.

Trên màn hình, thanh tiến độ đã chạy đến cuối cùng, Tuyên Lê vẫn ngồi bất động trên ghế, trong mắt mang theo vẻ khác lạ, ý nghĩ của anh đã hoàn toàn thay đổi.

Tuyên Lê không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, giọng nói của Thu Ý Nùng lại xảy ra biến đổi long trời lở đất, giống như tinh hoa đất trời hội tụ vào một chỗ, giọng nói của cô không nghi ngờ gì nữa đã vượt qua tất cả những gì anh từng nghe, mang theo một loại ma lực khiến người ta không thể cưỡng lại.

Ngay cả cảm giác bực bội do mất ngủ sinh ra cũng chậm rãi tan biến.

Chưa từng có ai có thể giống như cô, khiến toàn bộ tinh thần anh được thả lỏng.

Ngồi trước bàn làm việc, người đàn ông lạnh lùng xa cách ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

Tuyên Lê mở khung chat với Thu Ý Nùng, trước khi gửi tin nhắn, anh trực tiếp gửi một phong bao lì xì hai vạn tệ.

Vân Xu cầm điện thoại lên thì giật mình, số tiền này khác với mức giá hai người đã thỏa thuận mà, cô không vội bấm nhận, mà trực tiếp hỏi nguyên nhân.

[Giáp Phương: Bản thu âm lần này của cô khiến tôi vô cùng hài lòng, đây là phần thưởng xứng đáng.]

Tuyên Lê trong phương diện này luôn rất hào phóng.

[Thu Ý Nùng: Không cần đâu, cứ theo mức giá ban đầu của chúng ta là được rồi.]

Hai người lại tiếp tục trò chuyện thêm vài câu, Tuyên Lê càng lúc càng kinh ngạc, vị CV luôn miệng đòi tiền này không chỉ giọng nói ngày càng xuất sắc, mà ngay cả tính cách cũng phảng phất thay đổi.

Một ý niệm kỳ lạ chợt lóe lên trong đầu, nhưng anh lại lắc đầu phủ nhận, sao có thể được, chắc là do trong cuộc sống cô ấy gặp phải chuyện gì đó thôi.

Tuyên Lê không nói thêm gì, trong lòng anh đã có một ý tưởng khác.

[Giáp Phương: Bây giờ cô có thể gửi một đoạn ghi âm giọng nói cho tôi được không?]

Vân Xu tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng nghĩ đến sự hào phóng trước giờ của anh, vẫn làm theo.

Tuyên Lê bấm mở đoạn ghi âm giọng nói kia, giọng nói thuần khiết linh hoạt ảo diệu lại một lần nữa vang vọng trong văn phòng, vẫn động lòng người như vậy.

Nội tâm anh lặng lẽ d.a.o động.

Ý tưởng kia trong đầu càng lúc càng rõ ràng hơn, Tuyên Lê muốn ký hợp đồng với Thu Ý Nùng về công ty của mình, để bảo vệ linh khí và thiên phú của cô, anh cho rằng mình nhất định phải đưa người về bên cạnh.

Như vậy anh cũng có thể mỗi ngày được nghe giọng nói của cô, có thể mỗi ngày nói chuyện với cô.

Bất kỳ giới nào chỉ cần có người, liền có tranh đấu lợi ích, giới lồng tiếng cũng không ngoại lệ, tài nguyên là hữu hạn, đặc biệt là tài nguyên chất lượng tốt, mỗi thời kỳ chỉ có bấy nhiêu, một khi xuất hiện, tất cả mọi người trong giới đều sẽ cố gắng tranh đoạt.

Để loại trừ đối thủ cạnh tranh, không ít người thậm chí sẽ dùng thủ đoạn ám muội.

Ngay cả ở công ty của anh, vào thời điểm mới thành lập cũng đã từng xảy ra chuyện diễn viên lồng tiếng vì tranh giành vai diễn mà bỏ thuốc vào ly nước của đối thủ, đương nhiên người bỏ thuốc đã bị anh trực tiếp đưa đến đồn cảnh sát. Sau đó anh nghiêm khắc cảnh cáo trong công ty, lại lấy vài người ra làm gương, loại chuyện không thể chấp nhận được này mới dần dần giảm bớt.

Ngay cả trong công ty còn như vậy, huống chi là người không có chỗ dựa.

Một khi Thu Ý Nùng xảy ra xung đột với công ty hoặc phòng làm việc nào đó, cô ấy nhất định sẽ rơi vào thế yếu.

Thật tàn khốc, nhưng sự thật là như vậy.

Giọng nói của Vân Xu có thể khiến tinh thần Tuyên Lê được thả lỏng, anh đương nhiên hy vọng đối phương có thể luôn duy trì được trạng thái này.

Vì vậy Tuyên Lê nói rõ thân phận của mình với Vân Xu, và đưa ra lời mời.

[Giáp Phương: Tôi nhớ cô không ký hợp đồng với phòng làm việc hay công ty nào, vậy có muốn đến chỗ tôi làm việc không, tôi có thể cho cô đãi ngộ tốt nhất, môi trường tự do nhất.]

[Giáp Phương: Tôi đảm bảo cô sẽ có được tiền đồ phát triển rộng lớn, có thể tiếp xúc được với nhiều tài nguyên hàng đầu hơn.]

[Giáp Phương: Tất cả các việc lặt vặt công ty đều có thể giúp cô xử lý, cô chỉ cần chuyên tâm lồng tiếng là được.]

[Giáp Phương: Đến công ty chúng tôi đi.]

Lúc này Tuyên Lê không còn vẻ sắc bén và độc miệng trước mặt trợ lý, hoàn toàn hóa thân thành một ông chủ tốt.

Không thể phủ nhận, Vân Xu đã động lòng trước những điều kiện mà anh đưa ra, nhưng cô do dự một chút, vẫn chọn từ chối.

Tuyên Lê khẽ nhíu mày, nhưng anh biết nếu cứ tiếp tục thúc ép đối phương, có lẽ sẽ khiến cô ấy khó chịu.

Chỉ có thể tạm thời đè nén tâm tư này xuống, nhưng dù thế nào, anh cũng sẽ không từ bỏ ý định đối với đối phương.

Có lẽ anh có thể thử một phương pháp khác xem sao.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Ví dụ như, dùng kịch bản hấp dẫn chẳng hạn.

Loading...