Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 145: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (2)

Cập nhật lúc: 2025-02-27 02:53:05
Lượt xem: 40

Điểm tốt của việc không ký hợp đồng với công ty hay phòng thu là ở chỗ này: Vân Xu hoàn toàn tự do quyết định mọi thứ. Cô không sợ bị ông chủ gọi lên mắng vốn chỉ vì lỡ chậm trễ công việc.

Tư vẫn chưa trả lời tin nhắn, nhưng Vân Xu không thể cứ ngồi chờ. Cô đứng dậy định dọn dẹp phòng thu một chút. Mở tủ quần áo, bên trong toàn là đồ hiệu mới mua gần đây. Vài bộ kiểu dáng khá mát mẻ, nhưng chưa từng được mặc đến.

Trên kệ tủ bày mấy chiếc túi xách hàng hiệu, cái nào cái nấy giá đều trên chục triệu.

…Tiền kiếm được bao nhiêu đều đổ hết vào những thứ này, đến nỗi bây giờ cô sắp không có tiền ăn cơm.

Vân Xu giờ chẳng còn mấy hứng thú với chúng nữa, chỉ nghĩ làm sao kiếm tiền trả nợ nhanh nhất có thể. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định đem hết mấy thứ này lên mạng đồ cũ bán đi, ít ra cũng đổi được chút tiền.

Đồ hiệu dù sao bán lại cũng bị mất giá, nhất là quần áo túi xách của cô lại còn mới nguyên, chắc chắn sẽ còn rẻ hơn nữa.

Cô lấy từng món đồ ra chụp ảnh cẩn thận, rồi đăng lên trang web đồ cũ, so sánh giá cả với những người khác, rồi đặt một cái giá hợp lý.

Làm xong hết mọi thứ thì trời cũng đã khuya.

Vân Xu cầm điện thoại lên, thấy Tư đã trả lời tin nhắn, hơn nữa là từ hơn một tiếng trước. Lúc nãy cô mải mê nghiên cứu giá cả nên không nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn.

Cô vội vàng mở giao diện chat.

[Tư: Mấy lời này em nói nhiều lần rồi.]

[Tư: Dạo này lại thiếu tiền à?]

Hai câu tin nhắn này khiến Vân Xu đỏ mặt. Tư từng chuyển tiền cho cô hai lần để cô có thể tập trung vào sự nghiệp CV. Từ đó về sau, cô thường xuyên viện cớ này cớ nọ để xin tiền Tư.

Nhưng bây giờ cô sẽ không làm như vậy nữa.

[Thu Ý Nùng: Không phải vì tiền đâu sư phụ, lần này là thật lòng đó, em thề!]

[Thu Ý Nùng: Em thật sự muốn trở thành một CV giỏi.]

Vân Xu vốn nghĩ tin nhắn gửi đi ít nhất cũng phải vài phút sau mới được trả lời, ai ngờ Tư trả lời nhanh đến vậy.

[Tư: Vậy em nói xem, kế tiếp định làm thế nào? Vẫn giống như trước đây à?]

Vân Xu hiểu ý Tư đang nói đến việc luyện tập trước đây của cô. Vì vậy, cô nghiêm túc trả lời:

[Thu Ý Nùng: Em xem lại con đường mình đi từ khi vào nghề đến giờ, thấy mình quá nóng vội. Nền tảng chưa vững mà đã muốn nhảy lên đỉnh cao, nên toàn thất bại.]

[Thu Ý Nùng: Nên em quyết định bắt đầu lại từ những thứ đơn giản. Ban ngày bạn em có mời em lồng tiếng vai nữ chính một bộ kịch vườn trường, em thấy kịch này rất hợp với em nên đã đồng ý rồi.]

[Tư: Kịch gì?]

Vân Xu gửi thông tin cơ bản về kịch bản và nhân vật nữ chính cho Tư xem.

Người đàn ông rũ mắt nhìn tin nhắn trên điện thoại. Gương mặt anh thanh tú, khí chất trầm tĩnh, bộ áo blouse trắng càng tôn lên vóc dáng cao ráo.

Vốn tưởng rằng đối phương lại tìm cớ để xin tiền, nhưng những lời vừa rồi của cô ấy đúng là có vài phần chân thành.

Phân tích của cô ấy về bản thân cũng khá chuẩn xác. Nếu không phải vì cô ấy có thiên phú và sự nhạy bén đặc biệt, anh đã không nhận cô làm đồ đệ.

Nghĩ vậy, người đàn ông chậm bước chân.

“Bác sĩ Tư, muộn thế này rồi mà anh vẫn chưa về ạ?” Y tá trưởng đi tới chào hỏi anh.

Tư Nhạc gật đầu với đối phương: “Tài liệu bệnh án lầu sáu mới sửa xong, giờ tôi đang chuẩn bị về đây.”

Y tá trưởng cười nói: “Anh đó, mấy thứ tài liệu kia có gấp gáp gì đâu, để ban ngày làm cũng được mà. Muộn thế này rồi, lát nữa lái xe về nhà cẩn thận đấy.”

Sau đó cô y tá trưởng dặn dò thêm vài câu nữa.

Tư Nhạc đợi người đi khuất rồi mới tiếp tục nhìn điện thoại. Câu chuyện mà Thu Ý Nùng gửi đến rất đơn giản, phù hợp với quyết định của cô là sẽ bắt đầu lại với những kịch bản dễ. Đúng là rất hợp với tình hình hiện tại của cô.

Trước đây những nhân vật cô nhận đều có độ phức tạp nhất định. Chỉ dựa vào giọng nói hay thôi thì không đủ để thể hiện tốt những nhân vật đó, nên hiệu quả thường không được như ý.

Nếu không thì tốc độ tăng fan trên Weibo của cô cũng không chậm như rùa bò vậy.

[Tư: Đã quyết định rồi thì cứ làm thôi.]

[Tư: Vở kịch truyền thanh lần này chọn không tệ, có thể nhân cơ hội này luyện tập kỹ năng. Em nên học cách hòa mình vào nhân vật. Nhân vật nữ chính tuy đơn giản nhưng nếu lồng tiếng tốt, em vẫn có thể học được rất nhiều điều đấy.]

Vân Xu thấy kịch bản mình chọn được sư phụ khẳng định, khuôn mặt trắng nõn lộ rõ vẻ vui mừng.

[Thu Ý Nùng: Em sẽ cố gắng!]

[Tư: Khi nào bắt đầu thu âm?]

[Thu Ý Nùng: Bên nam chính vẫn chưa tìm được CV nên chắc phải khoảng một tuần nữa mới bắt đầu được ạ.]

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

[Tư: Ừ, cứ tập trung vào kịch này trước. Việc học hằng ngày cũng đừng bỏ bê. Gặp chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tôi.]

Tư đúng là một người sư phụ rất tận tâm. Từ khi hai người quen biết, anh luôn muốn bồi dưỡng cô trở thành một CV xuất sắc, luôn sẵn sàng giải đáp những vấn đề chuyên môn mà cô gặp phải.

Thật là người tốt!

Trong khi Vân Xu đang luyện tập lồng tiếng, Tiết Cảnh Diệu cũng đang nỗ lực không kém.

Tuy là người mới trong giới CV, nhưng cậu rất hòa đồng, dễ kết bạn. Trong số bạn bè của cậu có người rất am hiểu về CV. Nghe cậu kể về ý định của mình, người bạn đó liền nhiệt tình gửi cho cậu một số tài liệu cơ bản, lại còn cấp tốc bồi dưỡng cậu một phen.

Vốn đã thích âm nhạc, thời đại học còn tham gia ban nhạc của trường, Tiết Cảnh Diệu vốn đã rất có kinh nghiệm trong việc kiểm soát giọng nói. Theo bạn bè học tập, cậu thường xuyên có thể học một hiểu ba, tiến bộ vượt xa dự kiến.

Bạn bè cậu tấm tắc khen ngợi: “Ghê nha, mới có mấy ngày mà ra dáng ra hình rồi. Tớ thấy cậu có tố chất đấy, tương lai nhất định thành tài.”

Tiết Cảnh Diệu xua tay: “Nếu không có cậu giúp đỡ thì tôi cũng không tiến bộ nhanh vậy được. Tôi còn phải cảm ơn cậu mới đúng, lần sau tôi mời cậu ăn cơm.”

Bạn cậu được khen thì trong lòng cũng vui vẻ. Sự cố gắng của mình được công nhận, lúc nào chẳng khiến người ta vui vẻ. Cho nên cậu mới thích chơi với Tiết Cảnh Diệu, vì tính tình cậu ấy rất tốt.

Nhưng chỉ có vậy vẫn chưa đủ. Lồng tiếng cần thiết bị chuyên nghiệp mới có thể có được hiệu quả âm thanh tốt nhất. Một chiếc mic CTO tệ và một chiếc mic nghìn tệ cho ra hiệu quả khác nhau hoàn toàn.

“Cậu định thu âm ở đâu?” Bạn cậu hỏi.

Tiết Cảnh Diệu có chút ảo não. Ở nhà cậu có hẳn một phòng riêng để chơi nhạc, thiết bị bên trong đều là loại xịn nhất. Nhưng vấn đề là nhà cậu không ở Đông Thành, kể cả đi máy bay cũng mất năm sáu tiếng mới đến nơi.

Mua thiết bị đặt ở phòng ngủ cũng không khả thi, sẽ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng, hơn nữa phòng ngủ cách âm cũng không tốt.

Bạn cậu nhìn ra vẻ khó xử của cậu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Hay là cậu đến phòng thu của bạn tôi đi? Tôi nói chuyện với cậu ấy giúp cho.”

Tiết Cảnh Diệu có chút động lòng, nhưng lại hơi ngại ngùng. Vì muốn gia nhập giới CV, cậu đã làm phiền bạn bè quá nhiều rồi.

“Tôi sẽ trả tiền thuê phòng.” Phòng thu âm toàn thiết bị đắt tiền, Tiết Cảnh Diệu không thể cứ nhờ vả bạn bè mãi được. Chủ phòng thu âm là bạn của bạn cậu, còn cậu thì vẫn là người xa lạ.

Việc liên lạc diễn ra khá suôn sẻ. Chủ phòng thu âm sau khi biết Tiết Cảnh Diệu rất rành về thiết bị liền nhanh chóng đồng ý.

“Xong rồi.” Bạn cậu nói.

Tiết Cảnh Diệu thấy mọi việc thuận lợi, khuôn mặt tươi rói rạng rỡ hẳn lên.

Bạn cậu tặc lưỡi cảm thán: “Trường mình bao nhiêu nữ sinh xin số điện thoại của cậu đâu phải không có lý do. Cậu cười lên thế này thì "tình mẹ" khối học tỷ trỗi dậy ấy chứ.”

“Biến đi.” Tiết Cảnh Diệu lườm bạn một cái: “Đừng có nói linh tinh.”

Bạn cậu cười giơ tay đầu hàng: “Rồi rồi, tôi không nói nữa. Biết cậu một lòng một dạ vì "học tỷ" của cậu rồi.”

“Mà nhắc mới nhớ, đến giờ tôi vẫn chưa biết cậu định lồng tiếng cho bộ kịch truyền thanh nào đấy. Hay là tôi xem giúp cậu?”

Tiết Cảnh Diệu nói tên kịch cho bạn nghe.

Bạn cậu suy nghĩ một chút rồi thành thật nói: “Tớ chưa nghe bao giờ. Chắc là kịch bản "flop" lắm.”

Xem ra “học tỷ” mà Tiết Cảnh Diệu nhắc đến chắc chỉ là một CV vô danh trong giới mà thôi.

Tiết Cảnh Diệu lo lắng hỏi: “Vậy có kiếm được tiền không?”

Học tỷ nói sẽ trả tiền cho cậu, liệu có phải chỉ là an ủi cậu thôi không?

Bạn cậu giải thích: “Tiền lương của CV phụ thuộc vào danh tiếng của bản thân và độ nổi tiếng của kịch bản. Nếu đúng như cậu nói thì chắc cô ấy kiếm chẳng được bao nhiêu tiền đâu.”

Tiết Cảnh Diệu càng thêm lo lắng, quyết tâm phải tìm cách giúp đỡ học tỷ.

Bạn cậu là người rất nghĩa khí, nhiệt tình giúp cậu thu âm luôn tại phòng thu. Thu âm xong, cậu bạn gửi file audio qua email cho đoàn làm phim. Khi thấy thông báo “Đã gửi thành công”, Tiết Cảnh Diệu mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu giọng của cậu được chọn, sẽ có người gọi điện thoại thông báo. Nếu không có ai gọi, nghĩa là cậu đã trượt.

“Yên tâm đi, tôi thấy cậu thu tốt mà.” Bạn cậu động viên.

Tiết Cảnh Diệu cảm ơn bạn đã giúp đỡ hết mình, rồi trở về phòng ngủ chờ kết quả.

Ba người bạn cùng phòng đều đang ở đó.

Đinh Hạo thấy cậu về liền nói: “Tiết Cảnh Diệu, cậu sẽ không định thật sự vì cô học tỷ kia mà trở thành CV đấy chứ?”

Tiết Cảnh Diệu ngồi vào bàn học: “Tôi chỉ muốn thử một lần thôi.”

“Ôi chao, chuyện gì xảy ra vậy? Sao tự nhiên cậu lại muốn làm CV thế? Tôi mới về nhà có mấy hôm mà cậu đã có thêm "ước mơ" rồi?” Một bạn cùng phòng khác đang xem video trên điện thoại cũng lên tiếng hỏi.

Tiết Cảnh Diệu chưa kịp nói gì, Đinh Hạo đã nói giúp: “Còn không phải là do cô học tỷ mà cậu ta vẫn chat chit bảo mình là CV đấy thôi. Thế là cậu ta vui vẻ chạy theo luôn.”

Tiết Cảnh Diệu nhân tiện giải thích mọi chuyện một lần.

Người bạn cùng phòng kia thấy cũng chẳng có gì to tát: “Có gì đâu, có phải chuyện phạm pháp đâu mà. Có thêm một khả năng cũng tốt chứ sao. Hơn nữa Tiểu Tiết nhà ta giọng trời phú mà, vừa biết chơi guitar vừa biết hát, đúng là sinh ra để kiếm cơm bằng giọng nói đấy chứ.”

Đinh Hạo nghe bạn nói vậy thì im luôn, hóa ra chỉ có cậu là lo lắng thừa.

“Đinh Hạo, cậu đừng nóng vội. Ai cũng biết cậu lo cho nó thôi. Nhưng mà tụi mình đều hơn hai mươi tuổi cả rồi, gặp chuyện gì thật thì cũng đủ khả năng phân biệt đúng sai mà.” Người bạn cùng phòng kia lên tiếng hòa giải, xoa dịu bầu không khí trầm mặc trong phòng.

Lúc này, người bạn cùng phòng còn lại cũng hùa theo: “Tiết Cảnh Diệu, lỡ đâu cậu mà được chọn thật thì nhất định phải báo cho bọn mình biết đấy. Bọn mình cổ vũ cho cậu.”

Tiết Cảnh Diệu cười gật đầu: “Ừ.”

Trong lòng Đinh Hạo vẫn còn chút bực bội. Cậu muốn xem Tiết Cảnh Diệu và cô học tỷ kia có thể tiến triển đến mức nào.

Nếu hai người thường xuyên liên lạc lại còn cùng trường, chắc chắn sẽ có cơ hội gặp mặt ngoài đời.

Đợi đến lúc đó, cậu nhất định phải lén đi theo xem mới được.

……

Vân Xu không hề biết cậu học đệ đang nỗ lực vì mình đến vậy. Tần suất hai người nhắn tin cho nhau ngày càng nhiều, thái độ của cậu ấy với cô cũng thân thiết hơn trước.

Cậu hay kể cho cô nghe những chuyện thú vị trong cuộc sống, phần lớn đều là chuyện xảy ra trong trường.

[Tiết Cảnh Diệu: Học tỷ ơi, hôm qua em nghe được một chuyện, có một bạn học tỏ tình với một bạn nữ, không những thất bại mà còn siêu đen đủi nữa cơ.]

[Thu: Cô bạn kia từ chối cậu ấy à?]

[Tiết Cảnh Diệu: Không phải ạ. Cậu bạn kia dùng máy bay không người lái cỡ nhỏ, treo thư tỏ tình lên, kết quả bị gió thổi bay, bay thẳng vào lòng một bạn nam khác. Quan trọng nhất là thư tỏ tình viết dở tệ, bạn nam kia đọc được thư, tưởng là thư tỏ tình gửi cho mình, thế là chạy thẳng đến lớp học từ chối luôn.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-145-ao-ca-cua-dien-vien-long-tieng-2.html.]

[Tiết Cảnh Diệu: Sau đó thì cả trường đều biết chuyện.]

Vân Xu đọc xong tin nhắn cậu gửi mà mắt chữ O mồm chữ A, nhịn không được che miệng cười.

Cậu bạn tỏ tình kia đúng là quá thảm.

[Thu: Ôi, có phải đây là "quê độ" trong truyền thuyết không đấy?]

[Tiết Cảnh Diệu: Không chỉ thế đâu ạ, thảm hơn là, cô bạn nữ mà cậu ấy định tỏ tình đã biết chuyện này rồi, còn vào chúc phúc cho hai người họ nữa chứ.]

Chỉ cần nghe học đệ miêu tả thôi, Vân Xu cũng có thể hình dung ra vẻ mặt không nói thành lời của cậu bạn kia.

[Thu: Thật sự là quá thảm mà.]

[Tiết Cảnh Diệu: Dạ, hơn nữa em nghe nói cậu bạn kia trốn trong phòng ngủ hai ngày nay chưa dám ra ngoài rồi, đến cả bài tập chuyên ngành cũng xin nghỉ luôn.]

Chuyện này đúng là quá mất mặt.

Vân Xu gửi một icon mèo con cười nghiêng ngả, khiến Tiết Cảnh Diệu cũng vui vẻ theo. Cậu muốn cuộc sống của học tỷ có thể vui vẻ, nhẹ nhàng hơn một chút.

Nghĩ đến chuyện mình vẫn chưa có tin tức về buổi thử giọng, Tiết Cảnh Diệu nuốt khan một cái.

[Tiết Cảnh Diệu: Học tỷ hy vọng CV nam chính lần này sẽ là người như thế nào ạ?]

Vân Xu có chút khó hiểu trước câu hỏi của cậu. CV nam chính là đạo diễn và bên kế hoạch chọn, đâu có liên quan gì đến cô. Hơn nữa, mấy bộ kịch truyền thanh ít tên tuổi thế này thường chỉ cần thu âm tại nhà, sau đó gửi cho đoàn phim xử lý hậu kỳ là xong.

CV nam chính là người thế nào, cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô.

Nhưng cậu đã hỏi, Vân Xu liền nghiêm túc suy nghĩ một lát.

[Thu: Hy vọng là một người có trách nhiệm và tận tâm đi. Đừng kiểu thu âm được một nửa rồi tự ý bỏ ngang là được.]

Trong giới CV đúng là từng xảy ra chuyện như vậy. Hồi đó còn là một dự án lớn, chỉ vì mâu thuẫn nội bộ mà cuối cùng CV chính bỏ dở, cả đoàn phim bị liên lụy, thật sự rất thảm.

[Thu: Đương nhiên là hiệu quả lồng tiếng cũng phải đạt yêu cầu nữa.]

Tiết Cảnh Diệu tỉ mỉ đọc hai câu trả lời của học tỷ, trong lòng chợt động. Không biết nếu mình may mắn được chọn, học tỷ có hài lòng không nhỉ?

[Tiết Cảnh Diệu: Công việc lần này của học tỷ nhất định sẽ thuận lợi!]

[Thu: Cảm ơn cậu nhé.]

Vân Xu chat xong với học đệ thì dồn hết tâm trí vào kịch bản mới và việc luyện tập.

Sau khi nghiền ngẫm kịch bản mấy ngày, Vân Xu thử thu âm hai câu thoại, rồi bật lại nghe đi nghe lại nhiều lần, cố gắng tìm ra chỗ nào chưa được.

Đến khi cảm thấy với khả năng của mình không thể tìm ra lỗi nữa, cô liền gửi file thu âm cho Tư, nhờ anh ấy nghe và đánh giá giúp.

[Thu Ý Nùng: Sư phụ ơi, em vừa thử thu âm một chút, sư phụ nghe giúp em với ạ?]

Tư Nhạc vừa ngồi xuống nghỉ ngơi, thấy tin nhắn của đồ đệ gửi đến, tay cầm điện thoại khựng lại một chút. Không phải anh ảo giác chứ, giọng điệu của cô ấy đúng là đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.

Ngón tay thon dài ấn mở file âm thanh. Trong giây lát im lặng ngắn ngủi, giọng nói mê hoặc lòng người vang lên.

Giọng nói ấy vô cùng tuyệt diệu, như hạt châu lăn trên mâm ngọc, lại như ngọc bội thượng hạng khẽ va chạm vào nhau, gió mát lay động, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta không khỏi sinh ra ảo mộng về chủ nhân giọng nói.

Ánh mắt Tư Nhạc càng lúc càng sâu thẳm. Đợi đến khi file âm thanh kết thúc, anh vẫn ngồi bất động trên ghế.

Một lúc lâu sau, anh mới mở khung chat.

[Tư: Bản này thu âm khi nào?]

[Thu Ý Nùng: Dạ? Thì là buổi sáng nay em thu đó ạ. Nhưng mà em nghe đi nghe lại file thu âm của mình mấy lần, rồi sửa những lỗi sai rõ ràng rồi. File em gửi cho sư phụ là bản cuối cùng rồi đó ạ.]

[Thu Ý Nùng: Có phải là em thu không tốt ạ?]

[Tư: Không phải, thu tốt lắm.]

Tốt đến mức vượt ngoài dự kiến của anh.

Tư Nhạc gửi xong tin nhắn thì ngả người ra sau ghế, tay phải nới lỏng cúc áo trên cùng, yết hầu gợi cảm lên xuống, nhắm mắt lại như đang tận hưởng điều gì đó.

Vẫn là giọng nói ấy, nhưng lại như được phủ thêm một lớp lụa mỏng mờ ảo, giọng của Thu Ý Nùng so với trước đây càng thêm cuốn hút. Bỏ qua kỹ năng lồng tiếng, giọng nói của cô ấy dường như là đỉnh cao của nhân loại, vượt xa tất cả những giọng nói mà anh từng nghe qua.

Những thiên phú và sự nhạy bén từng lặng lẽ biến mất dường như đã quay trở lại bên cạnh cô, thậm chí còn mạnh mẽ hơn gấp bội.

Anh không khỏi để tâm đến cô nhiều hơn.

[Tư: Dạo này trong cuộc sống em có gặp chuyện gì à?]

[Thu Ý Nùng:?]

[Tư: Giọng của em thay đổi lớn quá.]

[Thu Ý Nùng: Dạ không có gì ạ, chắc là do em nghĩ thông suốt thôi. Cảm thấy mình không thể cứ tiếp tục như vậy được nữa.]

Thật sao?

[Thu Ý Nùng: Vì em muốn trở thành một CV hàng đầu mà.]

Nếu đó là ý nguyện của em…

[Tư: Được.]

Vân Xu bị một chữ “Được” này của đối phương làm cho hoang mang. Chữ “Được” này là khen ước mơ của cô hay sao?

Tư Nhạc tắt giao diện tin nhắn, rồi lại mở file thu âm lên nghe lại một lần nữa. Lần đầu tiên nghe, toàn bộ sự chú ý của anh đều bị cuốn theo giọng nói của đối phương. Lần này, anh cẩn thận đánh giá sự thay đổi về cảm xúc và tiết tấu trong giọng nói của cô.

Anh ghi lại hết những chỗ thể hiện chưa tốt trong đoạn thu âm vào lòng.

[Tư: Đoạn cảm xúc này em xử lý không tệ, nhưng có vài chỗ phát âm chưa chuẩn, còn sai mấy trọng âm nữa.]

Anh lại chỉ ra những lỗi sai đó cho cô, giảng giải tỉ mỉ.

Đến khi buổi hướng dẫn kết thúc thì cũng đã hơn một tiếng trôi qua. Vân Xu lúc này mới hoàn hồn. Đại thần đúng là đại thần, sau khi được anh ấy chỉ dẫn, những vấn đề khó hiểu trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Cô nghiêm túc ghi nhớ những gì anh ấy nói, định từng bước sửa lại.

[Thu Ý Nùng: Cảm ơn sư phụ!]

Vân Xu tươi cười rạng rỡ. Cô thật lòng rất cảm kích sư phụ.

[Tư: Nên thế, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.]

Sau khi gửi tin nhắn này, Tư Nhạc dừng lại một giây, rồi ấn nút lưu file âm thanh.

……

Những ngày tiếp theo, Vân Xu cứ theo kế hoạch của mình mà sinh hoạt hằng ngày. Kịch bản vườn trường cũng được cô nghiền ngẫm đi nghiền ngẫm lại không biết bao nhiêu lần.

Cho đến khi Tình Vũ gửi tin nhắn, thông báo với cô là CV nam chính đã được tìm thấy, là một người mới. Tình Vũ còn gửi cả thông tin liên lạc của đối phương cho cô, bảo hai người tự làm quen với nhau trước.

Vân Xu có chút ngạc nhiên, vậy mà lại chọn một người mới tinh. Tuy rằng bộ kịch truyền thanh này không mấy nổi tiếng, nhưng dù sao cũng là kịch thương mại. Ngay cả cô khi xưa cũng bắt đầu từ những bộ kịch truyền thanh phi thương mại mà ra.

Cô cảm thấy cần phải hỏi rõ nguyên nhân mới được.

[Thu Ý Nùng: Sao tự nhiên lại nghĩ đến việc tìm một người mới vậy?]

[Tình Vũ: Bên kế hoạch cũng do dự lâu lắm đó, nhưng mà giọng của cậu ấy hợp với nhân vật quá nên cuối cùng vẫn quyết định chọn cậu ấy. Cậu yên tâm, tuy là người mới nhưng chất giọng tốt lắm, kịch của tụi mình cũng đơn giản thôi, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.]

Vân Xu đột nhiên hiểu ra. Cũng giống như lần trước cô nhận vai công chúa nhỏ, người có lợi thế trời sinh thì dễ thành công hơn, như vậy cũng không khó hiểu.

Nhưng khi nhìn đến thông tin liên lạc mà Tình Vũ gửi, cô khựng lại. Có chút quen mắt… Đây chẳng phải là số điện thoại của cậu học đệ sao?

Tưởng mình nhìn nhầm, Vân Xu cầm điện thoại lên nhìn lại lần nữa, xác định đúng là số của cậu học đệ.

Trong lòng cô hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.

[Thu: Học đệ, cậu cũng thành CV rồi sao?]

Tiết Cảnh Diệu đang ở phòng ngủ chỉnh dây đàn guitar, tiếng thông báo tin nhắn quen thuộc vang lên. Đây là âm báo mà cậu cài riêng cho tin nhắn của học tỷ từ lần trước. Cậu vội vàng cầm điện thoại lên.

Vốn tưởng rằng học tỷ tìm mình có việc, ai ngờ vừa mở ra đã thấy một tin nhắn như vậy. Trong lòng cậu hốt hoảng, rồi lại phát hiện thêm một tin nhắn khác được gửi đến trước đó mà cậu chưa để ý.

[Tình Vũ: Tớ gửi thông tin liên lạc của cậu cho CV nữ chính rồi nhé. Cô ấy lồng tiếng cho nhiều nhân vật lắm rồi, là một người rất giỏi và rất dịu dàng đó. Có gì không hiểu thì cứ hỏi cô ấy nha. Cố lên!]

Trước mắt Tiết Cảnh Diệu tối sầm lại. Cậu còn đang nghĩ xem nên nói với học tỷ việc mình trở thành CV hợp tác với cô như thế nào cho khéo, muốn tạo cho cô một bất ngờ. Ai ngờ đoàn phim đã gửi thông tin liên lạc của cậu cho cô ấy rồi.

Tại ai bảo cậu điền tài khoản chat với học tỷ vào phần sơ yếu lý lịch làm gì!

Thôi xong rồi, cô ấy biết chuyện này qua đường khác mất rồi, liệu có cho rằng mình cố ý đùa giỡn với cô ấy không?

Nghĩ đến việc học tỷ có thể sẽ nổi giận, Tiết Cảnh Diệu càng thêm hoảng loạn.

Mấy ngày nay cậu và học tỷ chat chit rất vui vẻ, còn vui hơn cả trước đây. Cậu không muốn học tỷ sau này sẽ không thèm để ý đến mình nữa.

[Tiết Cảnh Diệu: Em xin lỗi học tỷ ạ! Em vẫn chưa nói với chị chuyện này. Từ sau khi lần trước chị nói mình là CV, em đã rất hứng thú với giới CV. Lại nghe chị nói vai nam chính vẫn chưa tìm được người, nên em muốn đi thử sức một lần.]

[Tiết Cảnh Diệu: Em không cố ý lừa học tỷ đâu ạ! Thật đó! Em chỉ là muốn tạo bất ngờ cho học tỷ thôi mà!]

Sự hoảng loạn và bối rối gần như muốn tràn ra khỏi màn hình. Kèm theo đó là vô số icon xin lỗi.

Hình ảnh đơn giản vẽ một người quỳ trên ván giặt đồ, đôi mắt đen láy rơi ra những giọt nước mắt dài như sợi mì.

Phía trên còn có ba chữ to: “Em sai rồi!”

Chú gà con màu vàng đáng thương chắp tay trước ngực, đôi mắt ủy khuất nhìn xuống, hai nhúm lông vàng trên đầu rung rinh theo gió, trông thảm thương vô cùng.

Còn có cả hình một chú chó con trắng muốt giống như vừa làm sai chuyện gì, cô đơn đứng nép mình vào góc tường.

[Tiết Cảnh Diệu: Học tỷ có thể tha thứ cho em không ạ?]

Vân Xu bị tràng tin nhắn liên hoàn của cậu làm cho ngây người. Lần đầu tiên cô phát hiện ra cậu học đệ này tốc độ tay lại nhanh đến vậy, chưa đến một phút mà đã gửi cả đống tin nhắn đến rồi.

Đọc hết tin nhắn, Vân Xu mới hiểu ra, thì ra cậu ấy đang lo lắng cô sẽ giận.

[Thu: Cậu có làm gì quá đáng đâu, tôi có lý do gì mà giận chứ? Ngược lại tôi còn thấy bất ngờ và vui nữa là khác, có thể cùng bạn bè hợp tác lồng tiếng mà.]

Vân Xu nói thật lòng. Cô là một CV tự do, bạn bè rất ít, bạn bè làm cùng nghề CV lại càng hiếm hoi. Sau khi nổi tiếng, ngay cả những người bạn CV ít ỏi cũng dần xa lánh cô.

Tiết Cảnh Diệu lập tức cảm thấy trong lòng như mây đen tan biến, khuôn mặt tươi tỉnh hẳn lên.

Học tỷ không giận, tốt quá rồi.

Cậu vừa mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại thấy tin nhắn tiếp theo mà Vân Xu gửi đến.

[Thu: Đừng lo lắng, tôi chỉ nghĩ là có lẽ chúng ta cần phải làm quen với nhau trước một chút thôi.]

Tim Tiết Cảnh Diệu lại đập nhanh hơn.

Cậu và học tỷ mới chỉ gửi giọng nói cho nhau khi mới quen biết. Sau đó thì toàn là nhắn tin chữ. Bây giờ, cuối cùng cậu cũng sắp được tiến gần hơn đến học tỷ rồi sao?

Loading...