Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 143: Kết thúc thế giới thứ hai
Cập nhật lúc: 2025-02-26 16:21:27
Lượt xem: 68
Cái tên bình thường ấy, khi Vân Xu cất tiếng gọi lên, bỗng mang một ma lực kỳ lạ. Cái tên bắt nguồn từ mẹ anh, cố tình bắt chước tên Lục Trạch, giờ phút này nghe sao mà đặc biệt đến thế.
Anh có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập, một tiếng lại dồn dập hơn tiếng trước. Gió tháng năm có vẻ nóng quá, An Trạch Vũ tự hỏi, nếu không sao lòng anh lại bồn chồn đến vậy?
An Trạch Vũ nói: "Có lẽ anh phải rời khỏi Đông Thành."
Vân Xu khẽ "ạ" một tiếng, rồi ngồi thẳng dậy: "Sao vậy? Anh gặp rắc rối gì à, có cần em giúp không?"
Thực ra cô muốn hỏi chuyện từ chức, nhưng lại sợ hỏi điều không nên hỏi.
Vẻ lo lắng trong mắt cô gái không hề che giấu, An Trạch Vũ bất giác bật cười, nụ cười xua tan vẻ lạnh lùng thường ngày, tô điểm thêm nét ôn nhu tươi sáng cho khuôn mặt tuấn tú.
"Không sao đâu, đừng lo lắng, tôi chỉ muốn đi đây đó, ngắm nhìn thế giới này thôi mà."
Vân Xu quan sát nét mặt anh, thấy anh không hề gượng gạo, mới yên tâm.
Cô ngồi trò chuyện với anh một lúc.
Trước lúc chia tay, chàng trai tuấn tú đột nhiên lên tiếng: "Xu... Vân Xu, chúng ta là bạn bè, đúng không?"
"Dạ, chúng ta vẫn luôn là bạn bè mà, chẳng lẽ anh không xem em là bạn sao?"
Câu hỏi ngược lại của cô khiến An Trạch Vũ bật cười lần nữa.
Anh từng chìm đắm trong quá khứ đau buồn, cảm thấy thế giới này u ám, chẳng còn gì vui vẻ. Để sống sót, anh gồng mình gánh vác nhiệm vụ báo thù.
Nhưng giờ thì không cần nữa rồi.
Trong lòng anh đã có ánh trăng sáng, thế giới cũng vì thế mà bừng lên ánh dương.
...
Vân Xu vừa mở cổng rào, đã nghe thấy ai đó gọi mình.
"Cô Vân!"
Cô theo phản xạ nghiêng đầu nhìn lại, thấy một đôi nam nữ không xa đang bước về phía này.
Hôm nay trời rất nóng, Vân Xu lại đi bộ khá nhiều, người đã nóng bừng, dù sao cũng đã về đến cổng nhà, cô liền tháo khẩu trang xuống.
Tiếng bước chân đến gần bỗng khựng lại.
Vân Xu ngước mắt nhìn, hai người đối diện như hóa đá đứng im tại chỗ.
Đầu óc Giang Văn Diệu trống rỗng, gương mặt kia quá sức xinh đẹp, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến người ta thần hồn điên đảo, quên cả trời đất.
Anh từng nghe nói Lục Trạch và Tiêu Tử Nguyệt đều vô cùng quan tâm đến cô gái này, lúc đó trong lòng còn khịt mũi coi thường, cho rằng đây chỉ là một ả đàn bà thủ đoạn cao siêu, xoay hai vị hôn phu hôn thê kia như chong chóng.
Đến khi tận mắt chứng kiến mới biết mình từng buồn cười đến mức nào, vẻ đẹp này vượt qua cả giới tính, dù là nam hay nữ đều sẽ bị cô thu hút.
Thảo nào Tiêu Tử Nguyệt hủy hôn rồi vẫn giữ người ta như giữ ngọc.
Tương Tĩnh Huyên cũng ngây người tại chỗ, cô từng gặp Vân Xu vài lần, nhưng đối phương đều che khuất nửa mặt, không thấy rõ dung mạo, đến bây giờ cô mới hiểu ra lý do người ta làm vậy, nếu không che đi nhan sắc quá đỗi nổi bật này, Vân Xu ra đường chắc sẽ phiền phức lắm.
Đây chính là người con gái mà Lục Trạch nâng niu trên đầu ngón tay.
Tương Tĩnh Huyên từng âm thầm ghen tị với Vân Xu, nhưng khi thấy dung mạo thật sự của cô gái này, trong lòng không kìm được dâng lên một nỗi tự ti, cô nhận ra rõ ràng khoảng cách giữa hai người như một trời một vực.
Ngắm nhìn gương mặt ấy, dù biết cô là người yêu của Lục Trạch, Tương Tĩnh Huyên cũng không thể ghen ghét nổi, chênh lệch quá lớn.
Nghĩ đến mục đích chuyến đi này, trong lòng cô càng thêm xấu hổ.
Nhưng vì Tương Bảo Bảo, cô cắn răng nói: "Vân Xu, xin cô giúp tôi, xin cô nói Lục Trạch nghĩ cách đưa con trai tôi về."
Địa vị của Lục Trạch ở Đông Thành vô cùng quan trọng, chắc chắn có cách, huống hồ anh ta thích Vân Xu như vậy, chỉ cần cô mở lời, anh ta nhất định sẽ đồng ý.
Trong không gian vắng lặng, chỉ có giọng nói của Tương Tĩnh Huyên vang vọng.
Khóe mắt cô liếc thấy Giang Văn Diệu vẫn im lặng thất thần, lòng chợt lạnh, không biết diễn tả bằng lời.
Vân Xu hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì, mãi đến khi Tương Tĩnh Huyên vừa khóc vừa kể lể, cô mới miễn cưỡng chắp vá được sự tình.
Sau đó, cô từ chối.
"Cô Tương, dù tôi không biết vì sao cô lại tìm đến tôi, nhưng xin lỗi, chuyện này tôi không nhúng tay được đâu."
Tương Bảo Bảo đã phạm lỗi quá nghiêm trọng, chỉ nghe thôi đã thấy kinh hồn, dù Tương Tĩnh Huyên không nói rõ, nhưng Vân Xu đoán được dạo gần đây Tiêu Tử Nguyệt bận rộn và mệt mỏi chắc chắn có liên quan đến cậu bé.
Mặt Tương Tĩnh Huyên tái mét, ban đầu cô định tìm trực tiếp Lục Trạch, nhưng anh ta không cho cô cơ hội gặp mặt, cô chỉ còn cách đến cầu xin Vân Xu.
Nhưng Vân Xu từ chối thẳng thừng, thậm chí còn hỏi ngược lại một câu khiến Tương Tĩnh Huyên á khẩu không trả lời được.
"Nói ra thì, chẳng lẽ mấy năm nay cô chưa từng phát hiện hành vi của con mình sao?"
Tương Tĩnh Huyên không thể trả lời, biết nói sao đây, nói Tương Bảo Bảo trí thông minh cực cao, nói con trai trước mặt cô luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, hay là nói cô quá bận rộn chuyện khác mà thiếu quan tâm đến con cái, đến nỗi không hề hay biết gì?
Dù là lý do nào, cũng đều là sự tắc trách của cô, một người mẹ.
Mãi đến khi hai người rời đi, Giang Văn Diệu vẫn không nói một lời, cúi gằm mặt không biết nghĩ gì.
Môi Tương Tĩnh Huyên run rẩy, cô biết có một thứ gì đó đã thay đổi.
Lòng cô lạnh như rơi xuống hầm băng.
...
An Trạch Vũ đến phút cuối đã thu tay, để Lục Thị có không gian thở dốc.
Lục Trạch vẫn đang nỗ lực cứu vãn công ty, nhưng lỗ hổng quá lớn, Kỷ Thị vẫn luôn theo sát không buông, ngay cả Tiêu Thị và những doanh nghiệp cơ hội khác cũng thừa cơ hội hạ thủ, hung hăng xâu xé Lục Thị một miếng thịt.
Lục Trạch ủ dột, nhưng không oán hận.
Anh lăn lộn trên thương trường lâu như vậy, tự nhiên hiểu rõ không có bạn bè vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, nếu đổi lại anh đứng ở vị trí của Tiêu Thị, cũng sẽ không chút do dự động thủ.
Thắng làm vua thua làm giặc, xưa nay vẫn vậy.
Luôn có thể nhanh nhất nhận rõ tình hình, Lục Trạch có thể một tay đưa Lục Thị đến vị thế huy hoàng, dựa vào chưa bao giờ là vận may.
Đây cũng là lý do năm xưa Tiêu Tử Nguyệt ngưỡng mộ anh, nếu Lục Trạch thật sự kém cỏi, Tiêu Tử Nguyệt cao ngạo căn bản sẽ không để mắt đến đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-143-ket-thuc-the-gioi-thu-hai.html.]
Tiêu Tử Nguyệt nói: "Lục Trạch, tình trạng của Lục Thị hiện tại thế nào, chắc không cần tôi phải nói nhiều nữa đúng không."
Lục Trạch nhàn nhạt đáp: "Vậy thì sao?"
Không oán hận Tiêu Thị, cũng không có nghĩa là có thể chấp nhận việc Tiêu Tử Nguyệt đến trước mặt anh khoe khoang, nhưng mà anh đã đoán sai ý của đối phương.
Tiêu Tử Nguyệt khẽ nhếch cằm, dường như lại trở về dáng vẻ thiên kim đại tiểu thư ngày trước: "Tiêu Thị có thể ngừng tay, thậm chí có thể giúp đỡ Lục Thị một chút."
"Cái giá là gì?" Lục Trạch biết Tiêu Tử Nguyệt chắc chắn không vô duyên vô cớ đưa ra đề nghị này.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tiêu Tử Nguyệt khẽ cong đôi môi đỏ mọng: "Cái giá chính là chuyện trước đây giữa anh và Vân Xu xóa bỏ hoàn toàn. Từ nay về sau, anh không được vin vào chuyện cứu giúp cô ấy để kể lể, đương nhiên cũng không được thường xuyên tìm gặp cô ấy, ân tình anh giúp cô ấy, tôi sẽ thay cô ấy trả."
Vị đại tiểu thư váy đỏ ngạo nghễ năm xưa cuối cùng đã trở thành tiểu Tiêu tổng danh xứng với thực, có thể ra mặt đại diện cho Tiêu Thị.
Lục Trạch im lặng rất lâu, anh nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Vân Xu, nhớ đôi mắt cô sáng như sao trời, nhớ lúm đồng tiền duyên dáng của cô.
Cuối cùng anh cũng lên tiếng: "Được."
Ngồi lại vào xe, Tiêu Tử Nguyệt bấm một dãy số.
"Lộ giáo sư, Lục Trạch đã đồng ý yêu cầu của chúng ta rồi." Đây là quyết định chung của Tiêu Tử Nguyệt và Lộ Diệp Lâm, nhân cơ hội này, chấm dứt mọi chuyện.
Nói xong, Tiêu Tử Nguyệt không quên cảm ơn Lộ Diệp Lâm. Nếu không nhờ anh ra tay giúp đỡ, có lẽ Tiêu Thị lúc này cũng chung cảnh ngộ với Lục Thị, lâm vào vòng xoáy nguy hiểm.
Mẹ của Lộ Diệp Lâm làm trong chính phủ, nên anh có thể mời được vài nhân viên kỹ thuật lợi hại từ chính phủ. Cấp trên cũng rất may mắn đã kịp thời khống chế một mầm họa nguy hiểm.
Nếu để Tương Bảo Bảo tiếp tục tự do phát triển, không biết sẽ gây ra tai họa gì cho xã hội. Nếu vài năm sau mới nghĩ đến việc giăng lưới bắt cậu bé, thì sẽ rất khó khăn.
Cúp điện thoại, Tiêu Tử Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không kể với ai về giấc mơ kỳ lạ của mình.
Trong mơ, cô yêu Lục Trạch, những tưởng sẽ có một cuộc hôn nhân êm ấm, nhưng sự xuất hiện của Tương Tĩnh Huyên và Tương Bảo Bảo đã phá tan tất cả. Tiêu Tử Nguyệt không muốn nhớ lại những gì đã trải qua trong mơ, nhưng cảnh Tiêu Thị cuối cùng phá sản, bị Lục Thị thôn tính trực tiếp, vẫn chân thật đến kinh hoàng.
Sau khi tỉnh giấc, cô lập tức đến thăm cha.
Rồi gọi điện cho Vân Xu, nghe giọng nói mềm mại ấm áp của cô bạn, cảm giác hồi hộp lo sợ trong lòng mới dần tan biến.
Nếu không có Vân Xu, Tiêu Tử Nguyệt không nghi ngờ gì rằng mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như trong mơ.
Để giải tỏa nỗi bực bội khó chịu sau giấc mơ, Tiêu Tử Nguyệt chỉ huy Tiêu Thị nuốt trôi một lượng lợi ích khổng lồ từ Lục Thị, đủ để họ tiêu hóa trong một thời gian dài.
Sau đó, Lộ Diệp Lâm tìm đến cô, đưa ra ý tưởng ngày hôm nay.
Tiêu Tử Nguyệt đồng ý. Khi đứng ở vị trí cao, người ta sẽ tự nhiên suy tính mọi chuyện kỹ càng hơn. Năng lực của Lục Trạch là không thể phủ nhận, cô vẫn luôn lo sợ dồn ép anh ta quá đáng sẽ kích thích anh ta dùng đến thủ đoạn cực đoan, nhỡ đâu làm hại Vân Xu và Tiêu Thị, thì đó mới là điều hối hận không kịp.
Chờ mọi chuyện hoàn toàn kết thúc, Lục Thị nguyên khí đại thương, quy mô công ty nhanh chóng thu hẹp, giá trị bản thân Lục Trạch cũng tụt dốc không phanh.
Năng lực của Lục Trạch vẫn còn đó, Đông Sơn tái khởi không phải là không thể, nhưng vẫn còn Kỷ Thị như hổ rình mồi, mọi thứ vẫn còn là ẩn số.
Nhưng đó không phải là điều Tiêu Tử Nguyệt muốn bận tâm.
Bên kia.
Lộ Diệp Lâm buông điện thoại, khẽ mỉm cười, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.
Nhìn đồng hồ, đã xế chiều rồi, anh đã hứa đưa Vân Xu đến hồ Toái Ấm ở Đại học Đông Thành đi dạo, phải nhanh chóng chuẩn bị thôi.
...
Không lâu sau đó, Vân Xu và Lộ Diệp Lâm nên duyên vợ chồng.
Trong lễ cưới.
Lục Trạch vắng mặt.
Kỷ Thành mặt mày khó coi đến cực điểm, anh ta kiên trì theo đuổi Vân Xu không ngừng, nhưng đối phương vẫn không hề lay động.
Tiêu Tử Nguyệt mặc lễ phục liếc nhìn anh ta một cái, ai bảo anh không cùng đẳng cấp với Lộ giáo sư làm gì.
Cô quay mắt đi chỗ khác.
Hôm nay Xu Xu kết hôn rồi, thời gian trôi nhanh thật. Tiêu Tử Nguyệt đến giờ vẫn còn nhớ rõ cảm giác kinh ngạc vui sướng khi phát hiện ra một viên ngọc quý trong lúc dò xét.
Thật may mắn.
Cô nghĩ ngợi, hốc mắt chợt cay cay, nhưng cố gắng kìm lại.
"Tử Nguyệt, mau lại đây này, chúng ta cùng chụp ảnh!" Dưới ánh mặt trời, cô dâu mặc váy cưới đẹp như một giấc mơ, rung động lòng người, nàng cười vẫy tay với cô.
Tiêu Tử Nguyệt gương mặt rạng rỡ nở một nụ cười dịu dàng: "Tôi đến đây."
Vân Xu sau khi kết thúc hôn lễ, nhận được một kiện hàng.
Cô cẩn thận mở ra, bên trong là một con mèo sứ lớn gấp đôi cốc nước. Nó không hoàn hảo như những con mèo sứ trong cửa hàng, vài chỗ còn tì vết, có thể thấy là tác phẩm của người mới làm, nhưng cũng cảm nhận được sự dụng tâm của người chế tác.
Mèo sứ rất giống Noãn Noãn, khiến Vân Xu nhớ đến chú mèo sứ nhỏ mình từng nhận được.
"Em nhận được gì vậy?" Vị giáo sư tao nhã bước tới, tay tự nhiên đặt lên vai cô.
Vân Xu đáp: "Em nhận được một món quà từ một người bạn gửi tới."
"Hóa ra là một chú mèo nhỏ, em thích không? Thích thì cứ mang về nhà."
"Vâng ạ, em muốn bày ở tủ kính đằng kia."
[Mã số nhiệm vụ: c-56223154
Mã hệ thống: t0000047
Thế giới nhiệm vụ: 《Thiên Tài Bảo Bối: Daddy Lãnh Khốc Theo Đuổi Vợ》
Mục tiêu nhiệm vụ:
1. Cứu vớt nữ phụ Tiêu Tử Nguyệt (độ hoàn thành 100%)
2. Ngăn chặn Tiêu gia phá sản (độ hoàn thành 100%)
Cấp độ hoàn thành: SS
Đánh giá: Bạn là một người bảo vệ hoa độc đáo và ưu tú. Nhờ có bạn, đóa hoa hồng kia càng nở rộ thêm phần rực rỡ
Kết thúc thế giới thứ hai. Meo meo