Nơi nơi đều toát ra sự ấm áp. Hóa ra cô thích phong cách này. Về sau nhà của hai người có cần trang trí thành như vậy không nhỉ? Hắn ở đâu cũng không sao cả, cô thích là được. Tạ Bân rất tự nhiên nghĩ đến cuộc sống sau khi kết hôn của hai người. Điều chướng mắt duy nhất là hai người đến trước. Quả nhiên vẫn là nên xử lý bọn họ.
Cha Vân và Mẹ Vân là lần thứ hai gặp Tạ Bân, họ tương đối xa lạ với hắn. Sau khi chào hỏi xong, Mẹ Vân mời hắn đến ngồi. Đại sảnh ban đầu chỉ có hai người giờ đã có năm người.
Tạ Bân là người giỏi ngụy trang, lúc này nở nụ cười thoải mái tươi tắn. Ai cũng không thể liên kết hắn với một kẻ biến thái. “Lần này đến hơi vội vàng, chỉ kịp chuẩn bị một ít lễ vật, hy vọng bác trai bác gái không chê ạ.” Lễ nghĩa cũng làm rất đầy đủ, khiến người ta không thể bắt bẻ.
“Sao lại chê được, đều là tấm lòng mà." Mẹ Vân chân thành nói: "Lần sau không cần khách sáo như vậy. Nếu không nhờ có các con giúp đỡ, con gái bác chắc chắn không thể dễ dàng thoát ra được. Phải là bác cảm ơn các con mới đúng.”
Thẩm Duy Bạch nói: “Bác nói quá lời rồi ạ.”
Chu Hoàn Diễn gật đầu đồng tình: “Đúng vậy ạ. Bảo vệ cô ấy là cháu… là bọn cháu nên làm.”
Tạ Bân lại lần nữa nở nụ cười: “Bởi vì có cô ấy ở đó, bọn cháu mới có thể đoàn kết hợp tác, bọn cháu phải cảm ơn cậu mới đúng.”
Ba thiếu niên xuất sắc với vẻ mặt nghiêm túc, lời nói lại vô cùng chân thành. Mẹ Vân cảm động nói: “Các con ngoan lắm, tất cả đều là những đứa trẻ tốt.”
Cha Vân trước mắt tối sầm. Cảm giác khủng hoảng nhân lên gấp ba. Ba đứa này chắc chắn đều không có ý tốt với con gái ông.
Người giúp việc bưng lên món điểm tâm đã làm xong. Bánh mì màu vàng sữa tỏa ra hương thơm nồng nàn, bên trên điểm xuyết dừa nạo ngọt ngào vụn nhỏ, khiến người ta thèm ăn. “Cùng ăn đi các con, đừng khách sáo." Mẹ Vân nhiệt tình nói: "Xu Xu gần đây rất thích ăn món này, nhà bác ngày nào cũng làm.”
Vân Xu thích ăn điểm tâm này. Ánh mắt ba người biến đổi, nuốt lại lời từ chối lịch sự, thi nhau vươn tay lấy.
Phòng khách tầng một rộng mở. Phía trước là cửa sổ trượt lớn chạm sàn. Bên cạnh là cầu thang xoắn ốc. Tầng hai truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, âm thanh từ xa tới gần, mang theo nhịp điệu độc đáo. Ánh mắt mấy người hướng về phía cầu thang.
Đầu tiên là mắt cá chân tinh xảo, bắp chân trắng nõn, rồi đến váy ngủ màu trắng, mái tóc đen như lông quạ. Cô như một nàng tiên bước ra từ nắng sớm. Vân Xu vừa xuống vài bậc thang, liền nhìn thấy ba người khách đến chơi. Mắt cô sáng lên, ngạc nhiên vui mừng nói: “Các cậu đến rồi sao, sao không bảo người gọi tôi dậy?”
“Không sao. Cậu có thể nghỉ ngơi thêm chút nữa." Ánh mắt Thẩm Duy Bạch nhu hòa: "Bọn tôi ở đây chờ cậu xuống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1161-tham-sat-lon-o-truong-hoc-ngoai-truyen-3-ket-thuc-the-gioi-17.html.]
“Sao lại được! Các cậu đến thăm, tôi đương nhiên phải tiếp đãi thật tốt chứ.” Nhưng vừa dứt lời, bởi vì động tác xuống lầu hơi vội, cô dẫm hụt chân, cả người chới với về phía trước.
“Xu Xu!” Mẹ Vân thét lên.
Cha mẹ Vân gia sợ đến hồn bay phách lạc. Đồng tử ba người kia co rụt lại, lập tức đứng dậy. Người gần nhất là Chu Hoàn Diễn. Tay hắn chống lên thành ghế sofa, lướt qua một cách thuần thục, chuẩn bị đỡ lấy người đang rơi xuống.
May mắn là hữu kinh vô hiểm, Vân Xu kịp thời bám lấy tay vịn, ổn định được thân thể. Ba thiếu niên hiếm hoi lộ ra biểu cảm cảm xúc mãnh liệt, thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy cô an toàn đi xuống, họ mới yên tâm ngồi trở lại sofa. Khoảnh khắc Vân Xu dẫm hụt, tim họ suýt chút nữa ngừng đập.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Cha Vân và Mẹ Vân bực mình, nhưng lại không nỡ mắng con gái vừa từ nơi nguy hiểm trở về. Cuối cùng chỉ đành cắn răng nhẹ nhàng nói hai câu, dặn con lần sau nhất định phải xuống lầu từ từ, sau đó nhường lại không gian cho bốn người trẻ tuổi.
Vân Xu ngoan ngoãn tiếp thu lời dạy của mẹ. Khi mọi người đã đi, cô nhìn về phía ba người Thẩm Duy Bạch, trò chuyện vài câu về tình hình gần đây. Thẩm Duy Bạch trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ tình hình vẫn ổn. Hắn lo lắng nhất là Vân Xu gặp vấn đề tâm lý.
Vân Xu có thói quen uống sữa bò vào buổi sáng. Ở trong nhà, toàn thân cô toát ra sự thả lỏng. Khi phủng cái ly, trông Vân Xu vô cùng ngoan ngoãn. Họ nhìn, đáy lòng rục rịch.
Muốn ôm cô vào lòng, muốn ôn nhu dỗ dành cô, muốn hôn gương mặt trắng nõn của cô, muốn quang minh chính đại nói cho cô, chính mình có bao nhiêu thích cô.
Nhận thấy tâm tư của những người bên cạnh, ba người liếc nhìn nhau, thần sắc bất định. Tình địch luôn rất nhạy bén với nhau. Tuy nhiên, ba người họ đã có một thỏa thuận ngầm ở trường. Hiện giờ bên ngoài đã thay đổi lớn, trước khi đủ mạnh mẽ, họ cần hợp tác để bảo vệ Vân Xu. Sau khi mạnh mẽ rồi, vậy thì mỗi người tự dựa vào bản lĩnh. Chỉ có cường giả mới có tư cách lưu lại bên cạnh cô. Hơn nữa, bốn người họ hiện tại là đồng đội mặc định.
Vân Xu uống xong sữa bò, bắt đầu thưởng thức điểm tâm trên bàn trà. Chú ý thấy ánh mắt của các bạn, cô cong cong khóe mắt mỉm cười với họ. Ánh mắt Vân Xu tươi sáng như sao trời.
“Các cậu muốn ăn thêm chút nữa không?”
Ba người nhất thời ngẩn ngơ, chậm rãi cầm lấy miếng điểm tâm đã được cắt sẵn.
Đúng rồi, đây là nụ cười mà họ muốn bảo vệ. Dù phải trả giá bằng bất cứ giá nào, cũng muốn Vân Xu mãi mãi có thể vui vẻ cười như thế. Cho dù là sự tồn tại không thể hiểu nổi kia, cũng đừng hòng làm tổn thương cô.
Kết thúc phiên ngoại thế giới 17