Nhưng chỉ cần Vân Xu không bị tổn thương, Cố Thiên Hạm sẽ không có ý định ngăn cản. Kết giao thêm với những người lợi hại cũng không phải chuyện xấu.
Vân Xu thích nghiên cứu điển tịch. Công pháp hệ Thủy và hệ Băng có những điểm tương đồng. Hai người ngồi cùng nhau nghiên cứu và thảo luận. Nói chuyện vài tuần trà, lại có một con hạc giấy bay tới. Cố Thiên Hạm nhận ra là hạc giấy của phụ thân mình. Nó nói có một vị sư đệ của phụ thân từ lâu năm du lịch bên ngoài đã trở về tông môn, bảo nàng đi gặp mặt một chút.
Cố Thiên Hạm nhíu mày. Tiểu thuyết không hề nhắc đến việc có vị sư thúc nào trở về cả. Hay là nàng nhớ nhầm rồi?
Nhưng sau khi tu tiên, trí nhớ của nàng đã được cường hóa. Khả năng nhớ nhầm không lớn.
Mang theo sự do dự trong lòng, Cố Thiên Hạm chuẩn bị đi Đan Đỉnh Phong xem tình hình thế nào. Linh lực của Vân Xu vừa hay cũng gần cạn sau khi luyện tập, bèn cùng nàng ra phong đi dạo luôn.
Đan Đỉnh Phong giỏi luyện đan. Đệ tử ở đây đa số là Mộc và Hỏa linh căn. Nơi đây cũng khá đông người, không thiếu đệ tử, và cũng không thiếu... người bệnh.
Con đường tu tiên đầy rẫy hiểm nguy. Không nói đến bên ngoài tông môn, ngay cả bên trong tông môn, đệ tử cũng thường xuyên tỷ thí, dẫn đến bị thương, cuối cùng phải chạy đến Đan Đỉnh Phong để điều trị. Trong đó, đệ tử Kiếm Phong rất đông. Dù sao, kiếm tu thích đánh nhau là chuyện giới Tu chân ai cũng biết.
Trong điện của Đan Đỉnh Phong, các đệ tử Kiếm Phong đang ngồi thẳng lưng trên ghế, bàn luận chuyện khác với người bên cạnh.
“Lúc nãy ta thấy một nhiệm vụ. Nói là có yêu thú quấy phá ở thôn nọ. Dân làng khổ sở quá. Hai ta chữa xong vết thương rồi đi nhận nhiệm vụ đó nhé. Tiện thể ghé qua trấn nhỏ mua ít rượu thế nào?”
“Nhất trí! Vừa hay ta biết một quán rượu, rượu ở đó rất thơm.”
“Ai, thật không ngờ Đan Đỉnh Phong lại thế này. Sư huynh sư tỷ ở đây tuy giỏi chữa bệnh, nhưng hung dữ thật.”
“Một tháng trước ta không cẩn thận bị gãy chân. Một sư tỷ ở đây nói để tiện chữa trị, trực tiếp dẫm cho gãy hẳn rồi mới bôi thuốc cho ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1060-vi-hon-the-cua-nam-phu-trong-chuyen-tinh-su-do-tu-tien-40.html.]
Một đệ tử ngồi ở cửa đang chán nản nhìn ra ngoài. Đột nhiên ánh mắt hắn đờ đẫn, lẩm bẩm nói: “Ta hình như nhìn thấy Tiểu sư tổ... Chắc là ta quá mong gặp nàng rồi.”
Đệ tử bên cạnh chế nhạo: “Tiểu sư tổ hầu như không xuống khỏi Thương Lan Phong đâu. Ngươi xem bao nhiêu sư huynh sư tỷ cảnh giới Kim Đan còn đang túc trực dưới chân núi kìa. Vô ích thôi. Chi bằng cố gắng tu luyện đến Nguyên Anh, rồi tìm lý do chính đáng đi bái phỏng. Kết giới của Thương Lan Phong ngay cả Sở tiên tôn cũng khó phá vỡ. Tiểu sư tổ sẽ không bị thương, và càng sẽ không đến...”
Hắn nhìn theo ánh mắt của người kia. Biểu cảm lập tức ngây người ra, hoảng hốt nói: “Ta hình như cũng bị ảo giác rồi.”
“Tiểu sư tổ hình như thật sự đến Đan Đỉnh Phong!”
Lời này vừa thốt ra, đại điện đang ồn ào lập tức im lặng như tờ. Nhắc đến Tiểu sư tổ, mọi người liền nghĩ đến bóng hình sáng trong như trăng rằm trong buổi lễ bái sư. Những người đang tản mác khắp nơi dường như đều tập trung lại một chỗ, tò mò nhìn về phía cửa.
“Đúng là Tiểu sư tổ thật!!!”
“Tiểu sư tổ đến Đan Đỉnh Phong!”
“May mắn quá, hôm nay ta bị thương!”
“Chư vị đồng môn bình tĩnh! Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh! Vạn nhất dọa sợ Tiểu sư tổ, sau này nàng càng không muốn xuống đây nữa!”
Vân Xu bước vào trong điện, ngạc nhiên dừng lại tại chỗ. Các đệ tử bị thương đang ngồi ngay ngắn. Họ cùng với bạn bè bên cạnh đang nghiêm túc thảo luận chuyện tu luyện. Khí thế không hề giảm sút. Bên cạnh còn có người đang cầm vũ khí, khoa tay múa chân giữa không trung, động tác vô cùng tiêu sái và đẹp đẽ.
“Sư huynh, huynh xem chiêu "Bạch hạc giương cánh" này của đệ thế nào?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Chúng ta theo đuổi đại đạo, nhất thiết phải giữ vững bản tâm, không bị phù hoa mê hoặc.”
“Đạo khả đạo, phi thường đạo. Sư tỷ nghĩ sao về câu này?”
Trước đây, các đệ tử bị thương đều nằm ngổn ngang trên đất, không kiêng nể gì. Hôm nay lại có dáng vẻ này. Cố Thiên Hạm ban đầu còn tưởng xảy ra chuyện gì đó. Sau đó mới phản ứng lại, trong lòng cười khẩy , bản chất con người quả nhiên là "diễn tinh" (người giỏi diễn xuất).