Tô Liên Sơ không nói nên lời cảm giác gì. Mọi người đều đang nhìn nàng. Đây là ngọc bội thuộc về Tiểu sư tổ, không thuộc về nàng. Nếu từ chối trả lại, hành động của nàng ngày mai sẽ lan truyền khắp Vấn Thiên Tông.
Không thể như vậy được.
“Xin lỗi. Ta không nghĩ tới nó có lai lịch như thế này. Nó là ngọc bội của ngươi, đương nhiên phải vật quy nguyên chủ.” Tô Liên Sơ cứng đờ chạm vào khối ngọc bội ở hông. Động tác nàng rất chậm. Nhưng cảm giác khó chịu trong lòng càng lúc càng nặng. Khối ngọc bội dường như nặng ngàn cân, nặng đến mức nàng đưa tay ra cũng rất khó khăn.
“Đa tạ.” Vân Xu vui vẻ nhận lấy.
Khoảnh khắc này, Tô Liên Sơ cảm thấy trống rỗng trong lòng. Như thể có một thứ gì đó rất quan trọng đã rời bỏ nàng. Vì gần đây quá phiền lòng, nàng cũng chưa có thời gian nghiên cứu kỹ khối ngọc bội đó.
Nàng nhìn chằm chằm khối ngọc bội. Trong lòng nảy sinh một sự thôi thúc muốn cướp lại, liên quan cả nửa khối còn lại nữa.
Nhưng không thể được. Mọi người đều đang nhìn Vân Xu, ánh mắt đầy ngưỡng mộ và khao khát.
Đại mỹ nhân cười rộ lên đặc biệt động lòng người, như thể vô số đóa hoa tươi đẹp đang đua nở trước mắt. Cố Thiên Hạm lấy tay ôm mặt, vẻ mặt hạnh phúc ngắm nhìn. Lúc này mà có một cái máy ảnh thì hoàn hảo quá rồi.
“Được rồi, ngọc bội đã lấy lại rồi. Chúng ta về thôi.” Cố Thiên Hạm cười nói.
“Được.” Vân Xu đáp.
Những người đồng môn khác nhiệt tình xúm lại gần hai người, hoàn toàn quên mất người bạn đồng hành lúc trước của mình.
“Sư muội, sư tỷ ta làm được rất nhiều loại bánh ngọt. Nếu muội thích, ta có thể làm cho muội thường xuyên.”
“Sư muội ở Thương Lan phong à? Thương Lan phong còn thiếu người không? Ta đặc biệt giỏi xử lý công việc, làm chân chạy vặt cũng được.”
“Tuy gọi là sư muội, nhưng muội là Thiên linh căn. Chắc chắn không bao lâu nữa, chúng ta sẽ phải gọi là Tiểu sư tổ rồi.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tô Liên Sơ nhìn bóng lưng nàng. Có điều gì đó đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, đang phát triển theo một hướng không rõ ràng. Nàng quay đầu nhìn Giang Di Văn. Trên người hắn bao trùm nỗi buồn bực dày đặc. Sắc mặt tái nhợt, suy sụp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1044-vi-hon-the-cua-nam-phu-trong-chuyen-tinh-su-do-tu-tien-24.html.]
“Giang sư huynh.” Nàng cẩn thận gọi.
Giang Di Văn chậm rãi nhìn về phía nàng. Tô Liên Sơ dừng lời. Hắn nhìn nàng, nhưng ánh mắt không còn ôn hòa như trước nữa.
...
Tô Liên Sơ trở lại Đạo Phong. Nàng ngồi bên bàn rất lâu, cho đến khi màn đêm buông xuống. Nàng nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ hồi lâu. Từ trong túi trữ vật lấy ra một phong thư. Rút tờ giấy trắng bên trong ra. Mài mực, rồi viết xuống nỗi lòng buồn bã của mình.
Viết xong, nàng gấp lại cho vào phong thư. Cuối cùng, đặt phong thư lên ánh nến, đốt cháy.
Phong thư này là một loại pháp khí đặc biệt, có thể liên kết hai người. Khi một người đốt nó đi, phong thư sẽ xuất hiện ở tay người kia.
Một năm trước, khi đi làm nhiệm vụ, Tô Liên Sơ vô tình cứu một Ma Tôn đang bị trọng thương nguy kịch. Nàng thấy dáng vẻ lúc đó của hắn quá đáng thương. Nàng mạo hiểm tính mạng để chữa trị cho hắn. Ma Tôn từ bỏ ý định g.i.ế.c nàng. Cuối cùng, hai người trở thành bạn bè.
Tô Liên Sơ phát hiện Ma Tôn là một người phóng khoáng, tùy tiện. Rất nhiều chuyện hắn đều có cách giải thích khác biệt của riêng mình. Điều này làm nàng mở mang tầm mắt, hoàn toàn không giống sự cổ hủ của giới Tu Tiên. Thật ra hắn cũng không quá đáng như những gì người ngoài nói.
Sau đó, Ma Tôn mời nàng gia nhập Ma đạo. Tô Liên Sơ vì ái mộ sư tôn nên thẳng thừng từ chối. Cuối cùng, Ma Tôn tiếc nuối lấy ra phong thư này, nói nếu đã như vậy thì chỉ có thể dùng cách này để liên lạc.
Tô Liên Sơ gặp chuyện gì cũng rất thích chia sẻ với Ma Tôn. Mỗi lần hắn đều an ủi và động viên nàng.
Hắn thật sự đối xử rất tốt với nàng.
Những chuyện gặp phải ban ngày, Tô Liên Sơ nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể chia sẻ với hắn. Nàng thực sự quá khó chấp nhận.
Đại bản doanh của Ma đạo.
Trong đại điện thoang thoảng mùi m.á.u tươi. Tiếng kêu rên không dứt bên tai. Có người đang bị thi hành những hình phạt tàn khốc. Máu tươi màu đỏ chảy lênh láng, trông rùng rợn.
“Cầu xin ngươi! Tha cho ta! Ta không làm gì cả! Ta chỉ là người qua đường!”