“Chỉ là cảm thấy ánh trăng đêm nay có chút khác biệt." Sở Hạo Ninh vẫn nhìn xa xăm về phía ánh trăng, ánh mắt không rõ ràng.
Vị tiên nhân mạnh mẽ vẫn đẹp trai như thường lệ, là dáng vẻ mà nàng ngưỡng mộ. Nhưng Tô Liên Sơ trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an khó tả, như thể đã bỏ qua điều gì đó quan trọng.
Những chuyện xảy ra tiếp theo đã xác nhận suy nghĩ của nàng.
Ngày hôm sau, Sở Hạo Ninh, người vốn không thích rời khỏi Đạo Phong, lại có hành động ngoài dự đoán. Chàng lấy ra một pháp bảo cực kỳ quý giá và một loại thánh dược hiếm có dùng để chữa thương, chuẩn bị đích thân đi bái phỏng Tiểu sư tổ và tặng lễ vật.
Tô Liên Sơ biết Sở Hạo Ninh không có hứng thú với vật chất. Nàng chủ động đề nghị giúp đỡ, nhưng chàng từ chối.
“Nàng... thân phận tôn quý. Cho dù chưa bước chân vào tiên đồ, cũng tuyệt đối không thể xem thường." Đó là lời nguyên văn của Sở Hạo Ninh.
Nhưng Tô Liên Sơ cảm giác đây chỉ là một cách che giấu. Chàng muốn đi gặp người kia.
“Vậy con cũng đi.”
“Không được. Nàng ấy mới đến, chưa quen nhiều người.”
Tô Liên Sơ sững sờ tại chỗ. Nàng trơ mắt nhìn bóng hình màu trắng kia rời đi, chỉ còn lại tuyết lạnh giá của Đạo Phong rơi trên vai nàng.
Không đúng. Không nên như thế này. Sư tôn không nên đối xử với nàng như vậy.
Chàng nên thế nào mới đúng?
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Đầu Tô Liên Sơ bỗng nhiên đau nhức dữ dội. Trước mắt hiện lên những hình ảnh rời rạc, rách nát. Là cảnh nàng và sư tôn ôm nhau, sư tôn dịu dàng nhìn nàng, giống như người yêu. Đôi mắt ấy có màu đỏ như máu.
Bầu trời cũng màu đỏ. Mưa m.á.u rơi tí tách. Xung quanh là t.h.i t.h.ể và chân tay đứt rời khắp nơi trên núi.
Cơn đau nhức qua đi, hình ảnh biến mất. Trước mắt vẫn là tuyết đọng quanh năm. Dù cố gắng hồi tưởng thế nào, cũng không còn một dấu vết nào của hình ảnh kia.
Tô Liên Sơ nghi ngờ đó là ảo giác, có lẽ do tình cảm nàng dành cho sư tôn quá sâu đậm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1043-vi-hon-the-cua-nam-phu-trong-chuyen-tinh-su-do-tu-tien-23.html.]
Nhưng hành động của Sở Hạo Ninh vẫn để lại một vết xước trong lòng nàng. Tô Liên Sơ càng thêm phiền muộn. Nàng quyết định liên lạc với vài sư huynh đệ, rồi tìm đến Giang Di Văn. Mấy người cùng nhau xuống núi làm nhiệm vụ, để giải tỏa tâm trạng một chút.
Nhưng cảnh tượng trước mắt này là sao đây?
Cố sư tỷ sao lại ở đây?
Còn người bên cạnh sư tỷ ấy là... Biểu cảm của Tô Liên Sơ cứng lại. Trong lòng nàng dấy lên một ý nghĩ. Nàng theo bản năng thốt lên một tiếng xưng hô: “Tiểu sư tổ?”
Có lẽ là do ảnh hưởng của Sở Hạo Ninh với nàng quá sâu đậm.
Xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng tuyệt đối. Mấy vị đồng môn lén đưa mắt nhìn nhau. Xưng hô "Tiểu sư tổ" đại diện cho điều gì, mọi người đều rất rõ ràng. Vị sư muội chưa tu luyện này thế mà lại chính là vị Tiểu sư tổ trong lời đồn được Khai sơn tổ sư thu làm đệ tử.
Thật sự vượt quá sức tưởng tượng.
Vân Xu nhìn về phía Tô Liên Sơ. Vừa định nói gì đó, ánh mắt nàng đột nhiên dừng lại. Người đến đeo ở hông một khối ngọc bội cực kỳ quen mắt. Đó chính là ngọc bội gia truyền của nàng. Giữa đám ngọc bội khác có chút không rõ ràng, nhưng nàng liếc mắt một cái đã nhận ra.
Cố Thiên Hạm cũng chú ý thấy. Nàng nói với Giang Di Văn: “Bây giờ ngươi còn gì để nói nữa không?”
“Ta...” Giang Di Văn sắc mặt trắng bệch. Thời điểm Tô Liên Sơ xuất hiện quá tệ. Khiến hắn không có cả cơ hội phản bác.
Cố Thiên Hạm giành nói trước khi Vân Xu kịp mở miệng. Nàng kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, hoàn toàn không giữ thể diện cho Giang Di Văn. Hắn ta có thể làm ra loại chuyện này, thì đừng sợ người khác nói ra.
Sắc mặt các đồng môn càng thêm kỳ quái. Họ lén nhìn Vân Xu, rồi suy nghĩ Giang Di Văn có phải đầu bị cửa kẹt không, thế mà lại làm ra chuyện như vậy. Ngày thường nhìn cũng được mà.
Quả đúng là một minh chứng khác cho câu "không thể trông mặt mà bắt hình dong".
Vân Xu nhẹ nhàng nói: “Vị sư tỷ này, ngươi có thể trả lại ngọc bội cho ta không? Đây là ngọc bội gia truyền mà phụ thân để lại cho ta, nó rất quan trọng đối với ta.”
Tô Liên Sơ theo bản năng nhìn về phía Giang Di Văn, hy vọng hắn có thể nói gì đó. Nhưng sự chú ý của hắn vẫn hoàn toàn đổ dồn vào người trước mắt. Trên mặt hắn là biểu cảm hối hận. Nàng bị bỏ rơi.
Đây là lần đầu tiên Giang Di Văn xem nhẹ nàng. Trước đây, ánh mắt hắn luôn chỉ nhìn nàng.