Hắn rất quen thuộc với khối ngọc bội đó. Hắn có thể làm một khối giả giống hệt để đối phó. Dù sao với phàm nhân thì cũng như nhau thôi. Đó là tính toán của hắn.
Cố Thiên Hạm ở trong lòng vỗ tay nàng, nghĩ thầm: "Chúc mừng hắn đã tự đưa mình lên con đường không thể quay lại."
Vân Xu cũng nghe thấy lời Giang Di Văn nói. Từ bên cạnh, nàng đi đến trước cửa Luận Đạo Thất: “Ta ở đây. Xin hãy trả lại ngọc bội cho ta.”
Tiếng nói mềm nhẹ vang lên. Toàn bộ phòng luận đạo chìm vào sự tĩnh lặng tuyệt đối. Bốn người bên trong dừng lại. Họ nhìn chằm chằm vào người vừa lặng lẽ xuất hiện, mắt thẳng đờ.
Giới tu tiên không thiếu mỹ nhân. Nhưng không ngờ thật sự sẽ có một người đẹp đến mức làm cho những nhan sắc đã từng gặp trở nên tái nhợt. Trong mắt họ lúc này chỉ còn duy nhất nàng.
Giang Di Văn giống như một bức điêu khắc. Vẻ ngoài của vị hôn thê vượt xa tưởng tượng của hắn. Những khinh miệt và chán ghét chất chồng dưới đáy lòng bỗng chốc tiêu tan. Thay thế là cảm giác tâm động quen thuộc.
Đối mặt với Tô Liên Sơ, hắn cũng có cảm giác này, nhưng giờ phút này còn mãnh liệt hơn rất nhiều. Hồ nước tâm tĩnh lặng của hắn hoàn toàn bị khuấy đảo.
Trên người nàng mặc y phục tông môn Vấn Thiên Tông. Điều này có nghĩa nàng có linh căn. Rất nhanh liền có thể bước chân vào tiên đồ. Nàng không còn là người phàm vô dụng trong mắt hắn nữa.
Nhưng nàng nhìn hắn với ánh mắt quá đỗi bình tĩnh. Không gợn lên một tia sóng nào. Như thể hắn chỉ là một người xa lạ.
Giang Di Văn nhớ lại mình vừa nói gì đó. Sắc mặt hắn trắng bệch. Nối tất cả mọi chuyện lại với nhau, hắn có thể đi đến kết luận. Cố Thiên Hạm là cố ý.
Cố Thiên Hạm chính là cố ý. Hiện tại là giai đoạn đầu của tiểu thuyết. Trừ nhân vật nam thứ hai đã g.i.ế.c hại Ma Tôn, đa số các nam phụ đối với nữ chủ vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn cảm mến ban đầu. Nếu Giang Di Văn nhìn thấy Vân Xu mà hối hận thì sao?
Có thể nói, nàng tin chắc hắn nhất định sẽ hối hận, cho nên không thể cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
Bảo vệ hạnh phúc của đại mỹ nhân là nghĩa vụ không thể chối từ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1041-vi-hon-the-cua-nam-phu-trong-chuyen-tinh-su-do-tu-tien-21.html.]
Rác rưởi có bao xa lăn rất xa!
Ba vị đồng môn khác chậm rãi tìm về suy nghĩ. Chỉ là ánh mắt họ vô cùng kỳ dị. Ba người liếc nhìn nhau, ho khan một tiếng.
“Giang sư huynh. Nếu trong lòng huynh luôn nghĩ về Tô sư tỷ, thì hãy trả lại ngọc bội cho Vân sư muội đi. Đôi bên đều vui vẻ.”
“Đúng vậy. Chúng tôi đều biết huynh ái mộ Tô sư tỷ. Giải trừ hôn ước rồi, huynh có thể bày tỏ tâm ý với Tô sư tỷ.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Vân sư muội là một cô gái yếu đuối. Ngàn dặm xa xôi đến Vấn Thiên Tông. Huynh không thể giữ ngọc bội gia truyền của sư muội không trả lại. Điều này đối với sư muội không công bằng.”
Ba người họ cũng vô cùng ảo não. Thật sự không nên vì tình nghĩa với Giang sư huynh mà nói ra những lời như vừa rồi. Vân sư muội xinh đẹp, nhu nhược. Bị vị hôn phu giải trừ hôn ước, nhất định đau lòng không thôi. Bọn họ thế mà còn ở trên miệng vết thương rắc thêm muối.
Thật là quá không nên.
Ánh mắt Vân Xu vẫn dừng lại trên người Giang Di Văn, chờ đợi hắn trả lời. Còn vị người trong lòng"kia tên họ là gì thì nhanh chóng bị nàng quẳng ra sau đầu. Điều này không phải thứ nàng muốn quan tâm. Nàng chỉ muốn lấy lại ngọc bội.
Giang Di Văn khó khăn tránh đi ánh mắt Vân Xu. Không biết nên nói thế nào. Lẽ nào nói hắn đã đưa ngọc bội cho một nữ tử khác? Khi đó Vân Xu nhất định sẽ nhìn nàng với ánh mắt vô cùng thất vọng.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, nội tâm hắn căng thẳng.
Cuối cùng Giang Di Văn khẽ giọng nói: “Ngọc bội bị ta... không cẩn thận đánh mất.”
Trước dùng cái lý do này qua loa lấy lệ đã. Sau này sẽ nghĩ cách. Thật sự không được thì sẽ phải đòi lại ngọc bội. Đây là tính toán của hắn. Nhưng hắn không biết tầm quan trọng của ngọc bội đối với Vân Xu.
Vân Xu sững sờ tại chỗ. Nàng không thể tin được câu trả lời vừa nhận được. Khối ngọc bội mà phụ thân để lại đã bị thất lạc sao?
Nàng lặng lẽ đứng đó. Nỗi buồn cuồn cuộn dâng lên từ đáy lòng. Đôi mắt trong veo dần trở nên ảm đạm. Những người ở đó đều biết nàng đang khó chịu.
Cố Thiên Hạm đau lòng muốn chết. Nàng vội vàng lại gần an ủi: “Không sao, không sao. Chúng ta sẽ tìm lại được.”