“Bá phụ bá mẫu không cần phải khó xử như vậy. Hôn ước tuy do bậc cha chú định ra, nhưng phụ thân con từng nói, nếu con và Giang công tử có ý khác, có thể tùy thời giải trừ hôn ước.”
“Xu Xu, con đến rồi à? Sao không ai thông –.” Động tác đứng dậy của phu thê Giang gia khựng lại. Họ nhìn chằm chằm vào mỹ nhân đang chậm rãi bước tới, hồi lâu sau mới tìm lại được giọng nói: "— báo cho chúng ta biết?”
Hai người bàng hoàng ngồi xuống chỗ cũ. Đầu óc họ từ từ vận động. Họ nhìn về phía cửa chính sảnh, quả nhiên người hầu cũng đang ngây người ra, vẫn chưa hoàn hồn.
Dựa vào tướng mạo của cha mẹ Vân gia, họ biết Vân Xu lớn lên sẽ không xấu, nhưng không ngờ lại xinh đẹp đến rung động lòng người như vậy.
Vân Xu ngồi vào vị trí ban nãy, nói tiếp: “Giang công tử nếu đã có người trong lòng, hai nhà giải trừ hôn ước là chuyện hợp lý. Con nghĩ nếu phụ thân con còn sống, ông ấy cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.”
Giang lão gia là người đầu tiên hoàn hồn, nói: “Thật ra Di Văn nó ——.”
Đối diện với đôi mắt trong veo của Vân Xu, những lời còn lại đột nhiên không thể thốt ra. Con trai ông quả thật đã viết thư về nói có người yêu, sự lạnh nhạt với vị hôn thê lộ rõ qua từng câu chữ. Vậy thì cần gì phải làm khó Vân Xu? Ông có thể nhận nàng làm con gái nuôi, sau đó kén cho nàng một người phu quân tốt, sau này toàn bộ tài sản của Giang phủ đều có thể làm của hồi môn cho nàng.
Giang Di Văn rốt cuộc đã bước lên con đường tu tiên, không còn là phàm nhân nữa.
Giang lão gia trong lòng đã quyết định. Không màng Giang phu nhân ngăn cản, ông nói: “Con nói rất đúng. Vậy hai nhà chúng ta giải trừ hôn ước đi.”
Ông vừa định nói tiếp quyết định nhận Vân Xu làm con nuôi thì bên hông đột nhiên đau nhói. Ông theo phản xạ hít sâu một hơi.
Vân Xu nhìn Giang lão gia đang nhăn nhó mặt mày với vẻ khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1023-vi-hon-the-cua-nam-phu-trong-chuyen-tinh-su-do-tu-tien-3.html.]
Giang phu nhân mỉm cười, nhưng tay thì mạnh bạo véo vào chỗ mềm trên hông Giang lão gia. Bà tự nhiên tiếp lời: “Năm đó khi định hôn ước, cha con đã chia ngọc bội gia truyền làm hai. Nửa khối ở trong tay con, nửa khối ở trong tay Di Văn. Nếu giải trừ hôn ước, khối ngọc bội của Di Văn chắc chắn cũng phải trả lại cho con.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Nhưng…” Giang phu nhân tỏ vẻ khó xử: "Chúng ta và Di Văn đã lâu không liên lạc. Thư gửi đi hắn cũng không hồi âm. Khối ngọc bội này e là con phải tự mình đi lấy ở Vấn Thiên Tông thôi.”
Giang lão gia trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn người thê tử đang nói lung tung của mình.
Giang phu nhân cười đe dọa ông. Bà vẫn hy vọng Vân Xu có thể làm con dâu mình. Để Vân Xu đi lấy ngọc bội, hai người gặp mặt, có lẽ con trai sẽ thay đổi suy nghĩ.
Thật ra, bà càng muốn Giang Di Văn trở về nhà. Đáng tiếc, Vấn Thiên Tông có quy định, đệ tử tu vi chưa đạt đến mức nhất định không được về nhà để tránh thân duyên thế tục ảnh hưởng đến đạo tâm. Ngay cả việc liên lạc qua thư mỗi năm cũng chỉ giới hạn hai lần.
Hôn ước giải trừ, ngọc bội gia truyền chắc chắn phải lấy lại. Vân Xu không do dự nhiều, đồng ý đi Vấn Thiên Tông để lấy ngọc bội.
Giang phu nhân cười tủm tỉm nói: “Tốt, con cứ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đã. Vừa hay ta cho người chuẩn bị một ít đồ đạc cho con. Yên tâm, ta sẽ chuẩn bị cho con xe ngựa tốt nhất và cả hộ vệ.”
...
Đai lục Trung Châu, nơi đây linh khí rất dồi dào, con đường tu tiên rất thịnh hành. Vô số môn phái tu tiên mọc lên khắp nơi, phát triển rực rỡ. Rất nhiều người bình thường vì muốn kéo dài tuổi thọ, không tiếc đi hàng ngàn dặm xa xôi, chỉ để tìm kiếm cơ duyên bước chân vào con đường tu luyện.
Tại một quán trà nhỏ trong một thành trấn.
Một ông lão râu tóc bạc trắng bưng chén trà, chậm rãi nói: “Người đời đều nói thần tiên sung sướng. Nhưng theo ta thấy, thần tiên cũng có nỗi bất đắc dĩ riêng. Có khi còn không tự tại bằng đám phàm nhân chúng ta.”
Người bên cạnh cười ồ lên: “Chu lão nhân, ông nói thế là "ăn không được nho thì nói nho chua" rồi! Tiên nhân lợi hại lắm chứ. Phất tay có thể dời núi lấp biển, hô mưa gọi gió. Có được năng lực như vậy, cần gì phải như chúng ta ngày ngày đổ mồ hôi ngoài đồng ruộng. Cuộc sống như thế mới gọi là tiêu dao.”