Sau khi xác nhận thân phận, Giang phu nhân nắm tay Vân Xu, nghẹn ngào nói: “Con ơi, con chịu khổ rồi.”
Đứa bé trắng trẻo mũm mĩm trong tã lót năm xưa giờ lại biến thành thế này, chắc chắn đã trải qua rất nhiều chuyện. Giang phu nhân càng nghĩ càng thương tâm.
Mấy năm nay, họ vẫn luôn tìm kiếm người Vân gia, nhưng người Vân gia thích đi đây đi đó, hành tung khó nắm bắt, nên vẫn không có kết quả.
Giang lão gia đặt tay lên vai thê tử, nói: “Người đã đến rồi, sau này chúng ta sẽ chăm sóc con bé thật tốt.” Ông nhìn về phía Vân Xu: “Con yên tâm, từ nay Giang phủ chính là nhà của con. Muốn gì cứ nói với ta.”
Vân Xu cảm nhận được sự chân thành và thiện ý của hai người, tâm trạng nàng hơi thả lỏng.
Giang phu nhân còn định nói thêm gì đó, nhưng lại phát hiện cảm giác ở tay có chút khác lạ. Bà theo bản năng lau hai cái, màu đen trên đôi tay Vân Xu nhạt đi một chút.
“Đây là?”
Vân Xu giải thích: “Đường đi xa xôi, con lo có chuyện ngoài ý muốn nên đã cải trang một chút ạ.”
Giang phu nhân chợt hiểu, thì ra là vậy.
Ngay lập tức, bà vội vàng dặn người hầu đưa Vân Xu đi tắm rửa sạch sẽ. Không thể để nàng cứ thế nói chuyện với họ được.
Vân Xu theo sau tỳ nữ, đi vào một căn phòng tinh xảo. Màn trướng hảo hạng, hương trầm thoang thoảng, bàn trang điểm khảm đá quý. Đây là căn phòng mà Giang phu nhân đã chuẩn bị cho nàng từ lâu.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Vài tỳ nữ khác nhanh nhẹn chuẩn bị đồ dùng tắm rửa. Họ còn định hầu hạ Vân Xu tắm, nhưng bị nàng khéo léo từ chối. Nàng thật sự không quen có người nhìn mình khi tắm.
Trong sảnh chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1022-vi-hon-the-cua-nam-phu-trong-chuyen-tinh-su-do-tu-tien-2.html.]
Giang lão gia và Giang phu nhân cảm khái không thôi. Hai người vẫn luôn ghi nhớ ơn cứu mạng năm xưa. Hôm nay Vân Xu cuối cùng cũng đến Giang phủ, cũng xem như giải quyết được một nỗi lo trong lòng.
Hai người nhắc lại chuyện cũ, càng hạ quyết tâm phải đối tốt với Vân Xu.
Nhưng còn một chuyện khác. Hai người nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ ngượng nghịu. Không biết lát nữa nói với Vân Xu thế nào đây.
Giang lão gia và Giang phu nhân đều rất vui mừng về hôn ước này, nhưng con trai của họ đã không còn ở trong phủ nữa.
Giang Di Văn ba năm trước không nghe lời cha mẹ khuyên can, nhất quyết đòi đi tham gia cuộc tuyển chọn của Vấn Thiên Tông (một tông môn tu tiên). Giang lão gia vốn nghĩ đợi hắn thi trượt là sẽ về nhà. Mỗi năm có hàng vạn người muốn vào Vấn Thiên Tông, nhưng số người thực sự được chọn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng điều làm ông không ngờ tới là Giang Di Văn không những được nhận, mà còn vì tư chất xuất sắc, được chính Tông chủ thu làm đệ tử. Hắn không về nữa, nói rằng muốn theo đuổi con đường tu tiên .
Giang lão gia hỏi về hôn ước của con trai thì sao. Giang Di Văn nói rằng hắn đã bước lên con đường tu tiên, làm sao có thể ở bên một vị hôn thê chỉ là phàm nhân. Hơn nữa, hắn từ trước đến nay vốn không thích hôn ước này.
Giang lão gia tức giận đến đau ngực, nhưng cũng đành bất lực.
Một khi đã bước lên con đường tu tiên, người thân ở thế gian này sớm muộn cũng bị thời gian bào mòn, bị người tu chân bỏ lại phía sau.
Điều khiến Giang lão gia tức giận hơn là, hai năm trước, Giang Di Văn viết thư về, nói mình đã có người yêu, là một sư tỷ cùng tông. Ngoài nàng ấy ra, hắn sẽ không kết làm đạo lữ với bất kỳ ai khác.
Giang phu nhân thở dài: “Xu Xu ngàn dặm xa xôi đến Giang phủ. Thiếp phải nói chuyện này với con bé thế nào đây? Nghĩ đến ơn chăm sóc của Vân đại ca năm xưa, thiếp thật sự hổ thẹn quá.”
Giang lão gia cũng mặt mày ủ rũ: “Theo tuổi của Xu Xu, bây giờ là lúc thích hợp để lập gia đình. Nhưng ta lại không thể biến ra một đứa con trai được.” Ông càng nghĩ càng bực, vỗ mạnh xuống bàn: “Đúng là sinh ra nghịch tử mà!”
“Lén lút đi Vấn Thiên Tông không nói với chúng ta, lại còn viết thư về nói mình có người yêu, muốn hủy hôn ước. Hoàn toàn không để ý đến thể diện của Giang gia. Thế này làm sao ta sau này còn mặt mũi đi gặp Vân đại ca!”
“Chúng ta nghĩ cách khác xem sao.” Giang phu nhân an ủi phu quân.
Khi hai người đang cau mày suy nghĩ, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ở gần đó.