Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 101: Đánh Rơi Trân Bảo (97)

Cập nhật lúc: 2025-02-24 15:36:57
Lượt xem: 30

Dù vậy, hắn vẫn bị đám chủ nợ tìm ra. Điêu Xuyên không hiểu nổi, bây giờ hắn và trước kia khác nhau một trời một vực, tóc tai bết bát, mặt mày tái mét như quỷ, áo quần rách rưới, sao bọn chúng vẫn nhận ra hắn?

Có lẽ bọn chúng không chỉ muốn đối phó với Trì Tiêu Tiêu, mà còn muốn trừng trị cả hắn.

Điêu Xuyên bất lực, chẳng còn cách nào.

Hắn bị đá ngã xuống đất, chưa kịp bò dậy thì đã bị mấy gã chủ nợ cầm gậy gỗ xông vào đánh hội đồng. Côn gậy hung hăng giáng xuống người hắn, cơn đau đớn như muốn xé nát thân thể.

Trong cơn hoảng loạn, Điêu Xuyên nhớ lại quá khứ ở trấn nhỏ. Khi đó, hắn là vua một cõi, hễ không vừa ý điều gì là thượng cẳng chân hạ cẳng tay với vợ con. Sau này, thấy chưa đã nghiền, hắn còn dùng cả chày cán bột và ghế để đánh đập họ.

Thì ra bị đánh bằng côn gậy đau đến thế này, hắn mơ màng nghĩ.

Giây tiếp theo, cơn đau xé tim gan truyền đến từ chân. Chân hắn bị đám chủ nợ đánh gãy. Điêu Xuyên kêu la thảm thiết, nhưng bọn chúng vẫn làm ngơ, tiếp tục hành hung. Cuối cùng, có một người đi đường thấy bất bình mới báo cảnh sát.

“Lần sau còn dám lừa bọn tao, thì mất mạng đấy!” Tên cầm đầu nhổ toẹt một bãi nước bọt, rồi dẫn đàn em nghênh ngang bỏ đi.

Khi Điêu Xuyên được đưa đến bệnh viện, chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn. Mạng thì may mắn giữ được, nhưng vì không có tiền chữa trị, một chân của hắn bị què luôn, chân còn lại thì không đi được lâu.

Đầu hắn cũng bị đánh quá mạnh, để lại di chứng đau đầu kinh niên.

Sau khi rời bệnh viện, Điêu Xuyên tìm được một người tốt bụng giúp đỡ. Hắn kể với người đó rằng mình có một đứa con gái thất lạc, rồi đưa ảnh chụp của Tiêu Tiêu cho người đó xem, nhờ họ giúp tìm con gái.

Sau một hồi than thở khóc lóc, người tốt bụng kia đầy vẻ cảm thông, đồng ý giúp hắn.

Hắn cảm kích cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ may mà mình còn giữ ảnh của Trì Tiêu Tiêu, như vậy sẽ không sợ con bé chạy mất, không tìm được.

Đám chủ nợ sẽ không truy cứu hắn nữa, Điêu Xuyên không cần phải trốn chui trốn lủi, nhưng cuộc sống sau này của hắn lại thành vấn đề. Trong túi không một xu dính túi, hắn biết sống sao đây?

Nhất định phải tìm được Trì Tiêu Tiêu, con bé là con gái hắn, phải có nghĩa vụ phụng dưỡng hắn mới đúng.

Trì Tiêu Tiêu ở thành phố mới vẫn chưa ổn định cuộc sống, nhưng nhờ có bằng cấp tốt, cô cũng tìm được một công việc tạm bợ.

Thỉnh thoảng, trong những đêm dài mộng mị, sự không cam tâm và ghen ghét lại gặm nhấm tâm hồn cô. Nếu năm xưa mẹ cô nhẫn tâm hơn một chút, khiến Vân Xu biến mất hoàn toàn thì tốt biết mấy.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, tất cả đã thành kết cục đã định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-101-danh-roi-tran-bao-97.html.]

Hôm nay, Trì Tiêu Tiêu tan làm đúng giờ. Bà chủ nói có người đến tìm cô. Chưa kịp phản ứng, một bóng hình ác mộng đã hiện ra trước mắt.

“Tiêu Tiêu, cha đến thăm con đây.” Điêu Xuyên cười nhăn nhúm, trông như con quái vật muốn nuốt chửng cô.

Cảm giác lạnh lẽo dần lan tỏa khắp người Trì Tiêu Tiêu.

……

Cánh cửa phòng làm việc khép hờ bị gõ nhẹ hai tiếng. Vân Xu khẽ đẩy cửa bước vào.

“Sao giờ này còn chưa ngủ?” Trì Châu nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ đêm, thường thì giờ này Vân Xu đã ngủ say.

“Trong lòng có chuyện nên không ngủ được.” Vân Xu đi đến bàn làm việc, hai tay chống lên mặt bàn, hơi nghiêng người hỏi: “Anh Cả, công việc ở công ty xong hết rồi ạ?”

Vẻ đẹp tựa thiên tiên của cô, dù đã ngắm nhìn bao nhiêu năm vẫn khiến người ta ngây ngất. Lúc này, trên khuôn mặt ấy lại thoáng vẻ ưu tư. Nếu người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ hận không thể m.ó.c t.i.m gan ra dâng tặng cho cô.

Trì Châu lấy lại bình tĩnh: “Vừa mới xong. Em đến đúng lúc lắm.”

Vân Xu nghe vậy liền nhanh nhẹn vòng qua bàn, kéo tay Trì Châu cùng ngồi xuống sofa bên cạnh. Trì Châu tùy ý để em gái kéo mình đi, trên khuôn mặt tuấn tú ánh lên vẻ dịu dàng, chiều chuộng hiếm thấy trước mặt người ngoài.

Người có thể được đại ma vương Trì tổng dung túng vô hạn, chỉ có cô em gái mà anh luôn đặt ở đầu quả tim.

Từ khi đến thành phố A, được mọi người hết lòng yêu thương che chở, Vân Xu hoạt bát hơn hẳn. Cô biết cười, biết khóc, đôi khi còn nhõng nhẽo giận dỗi. Dĩ nhiên, trong mắt Trì Châu, dù em gái có giận dỗi thì vẫn đáng yêu vô cùng.

Anh và Quý Thừa Tu đã chung tay tạo ra môi trường sống tốt đẹp nhất cho Vân Xu.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Vân Xu tựa vào người anh trai, bắt đầu thổ lộ tâm sự: “Cũng không có gì to tát, chỉ là hai ngày nữa em phải đến Ma Đô gặp bác Quý, em hơi lo lắng.”

Cô sợ tính tình bác Quý sẽ dữ dằn, sợ bác ấy không thích mình.

Vân Xu đã xem ảnh bác Quý trên điện thoại của dì Quý. Bác ấy trông có vẻ rất nghiêm nghị.

Vẻ mặt Trì Châu thoáng chút dở khóc dở cười. Nỗi lo lắng của Xu Xu không khỏi… quá đáng yêu. Nghe em gái luyên thuyên những nỗi lo nhỏ nhặt, tinh thần mệt mỏi sau một ngày làm việc của anh bỗng chốc thư thái hẳn đi. Khóe môi anh cũng tự nhiên cong lên ý cười.

Xu Xu dường như không nhận thức rõ về sức hấp dẫn của bản thân. Trên đời này, ai có thể nhẫn tâm lạnh lùng với cô đây? Cô chỉ cần đứng đó thôi, cũng đủ dễ dàng cướp đi ánh mắt của mọi người rồi.

“Đừng sợ, bác Quý chắc chắn sẽ thích em.” Giọng Trì Châu trầm ấm, dịu dàng, kiên nhẫn xoa dịu nỗi bất an của em gái: “Lần trước anh đến Ma Đô đã ghé thăm bác Quý rồi. Bác ấy là một người lớn tuổi hiền hòa, sẽ không làm khó dễ em đâu.”

Loading...