Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 100: Đánh Rơi Trân Bảo (96)

Cập nhật lúc: 2025-02-24 15:33:55
Lượt xem: 40

Suy nghĩ của bà Trì hoàn toàn rối loạn. Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra dồn dập, cảm xúc bà hết đợt này đến đợt khác trào dâng. Cổ họng bà nghẹn ứ như có cục chì, khó chịu vô cùng. Mắt bà hoa lên từng trận rồi tối sầm lại. Cuối cùng, bà không chịu đựng nổi, ngã xuống bất tỉnh.

Điêu Xuyên trợn mắt há mồm. Sao bà già này yếu ớt thế, bị kích động một chút đã ngất xỉu rồi?

Nghĩ đến thân phận giàu có của bà Trì, Điêu Xuyên sợ bị người ta tìm đến gây phiền phức, thừa dịp mọi người đang hốt hoảng, hắn vội vàng chuồn mất. Trước khi bỏ chạy, hắn còn liếc nhìn Tiêu Tiêu, ý nói con nhỏ này đừng hòng quay trở lại nhà họ Trì nữa.

Tiêu Tiêu nhận ra ánh mắt đắc ý của hắn, mất hết sức lực, ngã ngồi xuống đất.

Hắn sẽ không buông tha cho cô.

Điều khiến Tiêu Tiêu tuyệt vọng hơn nữa là, ngay trước khi xe cứu thương đến, mấy kẻ không biết từ đâu xuất hiện, vẻ mặt tươi cười hả hê, tiến đến chỗ cô, giơ điện thoại đang quay phim lên, huơ huơ trước mặt cô.

“Cô Trì, hôm nay diễn một tuồng kịch hay thật đó.” Giọng nói ác ý vang lên.

Mấy người này là đám phú nhị đại nổi tiếng ăn chơi trác táng. Trước kia, Tiêu Tiêu vốn chẳng thèm để mắt đến bọn họ, nhưng bây giờ, đến lượt bọn họ khinh thường cô.

Một người trong số đó vây quanh Tiêu Tiêu, tặc lưỡi cảm thán: “Không ngờ cô Trì lại diễn hay đến vậy, không vào giới giải trí thì tiếc thật đấy. Diễn xuất đỉnh cao, có thể làm mẹ của Trì tổng tức đến ngất xỉu.”

“Đúng đó, nếu cô Trì mà đi đóng phim, chắc chắn chúng ta sẽ lại gặp cô ở mấy buổi tiệc tùng thôi. Có điều, chắc lúc đó cô đang đứng sau lưng một ông già nào đó rồi.” Nói xong, cả bọn cười ha hả.

Tiêu Tiêu nhếch nhác mặc cho bọn chúng chế giễu. Cô biết rằng mọi kế hoạch của mình đều đã tan thành mây khói. Đám người này chắc chắn sẽ tung video vừa quay cho thiên hạ xem. Thành phố A sẽ không còn chỗ cho cô dung thân nữa. Trì Châu cũng sẽ không bao giờ cho phép cô tiếp xúc với bà Trì nữa. Giờ đây, cô chỉ còn lại con đường cuối cùng.

Rời khỏi thành phố A.

Vứt bỏ tất cả những gì đã có, sống cuộc sống bình thường mà cô luôn khinh thường.

Tiêu Tiêu quá hiểu tiền tài và quyền lực quan trọng đến mức nào. Cô tuy giỏi giang, nhưng cũng chưa đến mức xuất chúng. Trước kia, nhờ có nhà họ Trì chống lưng, hào quang trên người cô mới được khuếch đại gấp bội.

Không có nhà họ Trì, cô sẽ không thể sống cuộc sống nhẹ nhàng, sung sướng như trước nữa.

Tiếng còi xe cứu thương hú vang vọng lại, lòng Tiêu Tiêu nguội lạnh như tro tàn.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-100-danh-roi-tran-bao-96.html.]

Ngày Tiêu Tiêu rời khỏi thành phố, cô gọi điện thoại cho Trì Hiền và ông Trì mấy lần, chỉ có Trì Hiền bắt máy. Anh không hề nhắc đến chuyện của bà Trì, cũng không nói gì về Điêu Xuyên, chỉ bảo cô sau này phải sống thật tốt.

Trong nhà ga ồn ào, dòng người như nước chảy vô cùng náo nhiệt. Có người lau nước mắt tiễn người thân đi xa, có người vui mừng đón người thân trở về, có người vội vã đuổi theo chuyến tàu tiếp theo, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình.

Tiêu Tiêu cô độc đứng giữa nhà ga, vô lực kéo khóe miệng, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Cô không biết vì sao mình lại trở nên như thế này. Sự xuất hiện của Vân Xu đã đẩy cuộc đời cô xuống vực sâu.

Từ thiên kim tiểu thư đến kẻ bị đuổi khỏi thành phố A, từ con gái được cha mẹ yêu thương đến người bị cự tuyệt gặp mặt, kiếp trước chẳng lẽ cô nợ Vân Xu sao?

Tiếng thông báo của nhà ga vang lên.

Tiêu Tiêu c.h.ế.t lặng kéo chiếc vali đứng dậy. Ngồi trên tàu, bên cạnh cô là một bác gái đang trò chuyện với người khác.

“Thím Ba, thím nghe nói chuyện nhà thằng Tường chưa?”

“Nghe rồi, có phải thằng Tường cầm sổ hộ khẩu với chứng minh thư bỏ trốn rồi không?”

“Đúng đó, cha nó biết tin này xong tức đến nằm liệt giường luôn. Tôi thấy đáng đời lắm, hồi nhỏ nó bị cha đánh cho thừa sống thiếu chết, giờ người ta lớn rồi thì bỏ đi luôn, xem sau này ai nuôi lão.”

“Đúng là như người ta nói, quả báo nhãn tiền. Tôi thấy báo ứng ứng vào người nhà nó là đúng rồi.”

Tiêu Tiêu nghe cuộc trò chuyện của họ, không khỏi tự hỏi liệu trên đời này có thật sự có luật nhân quả hay không. Mẹ ruột của cô vì muốn chiếm đoạt mọi thứ cho cô mà trộm cắp thân phận người khác, cuối cùng vẫn phải trả lại cho chủ nhân thật sự.

Thôi, nghĩ những chuyện này có ích gì nữa chứ. Cô đã không còn đường xoay chuyển nữa rồi. Với tính tình của Trì Châu, cô tuyệt đối không thể quay lại thành phố A, càng đừng nói đến chuyện trở về nhà họ Trì. Có lẽ vài năm nữa thôi, nhà họ Trì sẽ quên mất sự tồn tại của cô.

Cuối cùng, cô chỉ có thể lòng đầy ghen tỵ nhìn Vân Xu được mọi người yêu thương, còn mình thì bị cả thế giới lãng quên.

Từng bước một sống kiếp mây trắng dưới chân bùn.

Điêu Xuyên rất nhanh đã phát hiện ra không ai chịu nói cho hắn biết chỗ ở của Tiêu Tiêu nữa. Hắn chỉ có thể như con ruồi mất đầu, lang thang khắp thành phố lớn này, hết lần này đến lần khác trốn tránh những kẻ đòi nợ hung hãn.

Hai tháng sau, Điêu Xuyên vẫn bị bắt.

Không còn tiền, Điêu Xuyên đến đồ ăn rẻ nhất cũng không mua nổi. Đói quá, hắn chỉ có thể lục thùng rác, tìm cơm thừa canh cặn lót dạ. Bộ dạng thảm hại như con chuột cống bẩn thỉu, đi đến đâu ai cũng phải tránh xa ba mét.

Loading...