Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Nhầm Vai Rác, Không Ngờ Gả Đúng NPC SSS Cấp!?? - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-06-02 12:57:26
Lượt xem: 1,005

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

21

“Cho hai bát hoành thánh.”

Bình Thường đánh giá ta từ đầu đến chân, tựa hồ đang nghiêm túc cân nhắc điều gì, một lúc sau mới mở miệng:

“Cô nương, nếu không mau truy đuổi, sợ sẽ lỡ thời cơ. Nếu muốn—”

“Không vội, không vội, ta tự có cách lần theo dấu vết.” Ta nhận lấy hoành thánh tiểu nhị bưng lên, cầm muỗng múc một miếng, vừa ăn vừa nói lèm bèm, “Cả ngày chưa ăn gì, ăn no đã rồi tính.”

Ta không biết bây giờ tên nam phụ kia trốn ở đâu, nhưng ta biết đêm nay hắn trọ ở đâu.

Hắn bán tín bán nghi cầm bát lên, vừa định múc thì bị ta cản lại, ta ngoắc tiểu nhị:

“Tiểu nhị, cho thêm một bát nước trong, không bỏ tôm khô.”

“Ngươi quên ngươi không thể ăn tôm khô sao?”

“Ngươi…”

Ta thản nhiên bưng bát của hắn qua, cười hì hì cắt lời: “Cả hai bát đều là của ta. Ăn nhanh lên, nguội mất thì không ngon đâu.”

Hắn lặng lẽ nhận lấy bát hoành thánh mới, lại liếc ta một cái.

22

Theo như nguyên tác, đêm nay bọn Hách Chiêu sẽ nghỉ tại Nhạc Lai khách điếm, một nơi tình cờ là ổ cướp.

Ta lặng lẽ lật mái ngói lên xem trộm, quả nhiên thấy bọn họ đang nằm la liệt ngủ mê man trên bàn tiền sảnh, giống hệt như mô tả trong nguyên tác.

Chẳng bao lâu sau, chưởng quầy cùng mấy tiểu nhị bước vào. Nhưng chưa kịp ra tay làm điều ác, đã bị thuộc hạ của Hách Chiêu ba chiêu hai thức bắt gọn.

“Không thể nào! Các ngươi rõ ràng đã ăn rồi cơ mà…”

“Ngươi tưởng chúng ta ngu chắc? Cạnh miệng ly toàn là bột, tưởng đang rắc gia vị chắc?”

Thuộc hạ bên cạnh Hách Chiêu mặt mày đầy vẻ “ngươi coi chúng ta là kẻ ngốc à”.

“Là ngươi! Đồ phế vật!”

“Không có đâu chưởng quầy, lúc ta bỏ thuốc kỹ lắm rồi mà!”

Khà khà, chỗ thuốc bên miệng ly là ta cố ý để lại đó.

Nhưng khoảnh khắc kế tiếp, khi thấy xác người nằm la liệt, m.á.u me khắp nền nhà…

Khà khà gì nữa, lạnh sống lưng rồi.

Ta ngửa ra sau, bịt chặt miệng, không dám thở mạnh.

Bình Thường sao vẫn chưa quay lại?

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Rõ ràng đã hẹn là sau khi lấy được hộp sẽ giả tiếng mèo kêu hai lần làm tín hiệu. Đây mà là sát thủ đệ nhất gì chứ?

“Thấy hay không?”

Một câu hỏi vang lên khiến toàn thân ta nổi da gà.

Ta trợn tròn mắt, không dám tin nhìn sang bên, chỉ thấy Hách Chiêu đang đứng sát sườn, mũi đao đã gác lên hông ta.

Cứu mạng!

Ta nhắm tịt mắt, gió lướt ngang mặt, nơi hông truyền đến một cảm giác ấm nóng.

“Mở mắt ra.”

Là Bình Thường.

“Bình Thường! Ngươi sao giờ mới tới! Không phải nói sẽ giả tiếng mèo sao?” Giọng ta nghẹn lại không hiểu vì sao.

Hắn ngẩn ra, do dự nói: “Tiếng mèo… ta không bắt chước được.”

“…”

Trên cao đã lặng lẽ xuất hiện một vòng người bao vây.

“Các ngươi chạy cũng nhanh đấy.”

Ờ… Các ngươi đuổi cũng đâu có chậm.

Hách Chiêu phất tay, hàng trước ngồi xuống, hàng sau liền nhô lên mấy tên cung thủ.

Chết tiệt…

Hách Chiêu từ xa nhìn chúng ta, ánh mắt tối mờ khó đoán.

“Nếu muốn ta tha mạng, cũng được… Hộp gấm đó…” Hắn chỉ vào vật trong tay Bình Thường, “Ném xuống khe núi đằng sau.”

Ừm, tên nam phụ này chơi lớn thật.

Ta không chần chừ, giật lấy chiếc hộp, “soạt” một tiếng ném thẳng ra sau.

“Xong rồi đấy.”

Có lẽ không ngờ ta lại thẳng tay như thế, Hách Chiêu nhất thời đơ người.

Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại thần sắc, vung tay.

“Bắn tên!”

Mẹ kiếp! Biết ngay tên này không phải thứ tốt lành gì!

Cơn mưa tên trút xuống từ trời cao, nếu không né được thì đúng là thành nhím sống!

Ta vội kéo Bình Thường, chân vừa bước đã thấy trượt — thì ra là dốc!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-rac-khong-ngo-ga-dung-npc-sss-cap/chuong-6.html.]

Hai người cứ thế lăn lông lốc xuống sườn núi.

Lăn đến độ… ta cảm giác nội tạng mình đảo lộn cả lên.

Mà đám người Hách Chiêu, vẫn bám sát phía sau không tha!

23

“Có thể thoát không?”

“Có thể. Nhưng hai người e là...”

“Vậy thì được rồi, đi nhé ——”

Ta buông tay, một đẩy hất hắn ra xa.

Ta có hệ thống bảo mệnh, nhảy xuống vực chắc không c.h.ế.t được đâu.

Nhắm mắt, ta lăn một vòng rơi xuống khe núi, rơi tõm vào làn nước lạnh buốt.

Sặc mấy ngụm, ta mới gắng bò lên mặt nước.

Chợt thấy một khuôn mặt quen thuộc đang vẫy vùng trong làn nước.

?

Hắn cũng nhảy xuống?

Không ổn rồi!

Hắn không biết bơi!

Không kịp nghĩ ngợi, ta lập tức lao xuống nước, may mà con sông này không rộng lắm, chẳng mấy chốc đã kéo được hắn lên bờ.

Ta thở dốc, dùng sức đỡ lấy hắn.

Hắn đầu rũ xuống, dựa vào ta, sắc mặt trắng bệch, chẳng chút cử động.

Ta gắng gượng kéo hắn lên bờ, áp tai nghe thử — hơi thở yếu ớt.

Hai tay ta chồng lên, ấn vào bụng hắn, mong ép được nước trong ra ngoài.

Nhưng hắn nghiến răng không mở miệng, thân người bất động.

Ta quỳ sát lại gần, hít sâu một hơi, áp môi lên môi hắn, từng chút từng chút truyền hơi thở cho hắn.

Đột nhiên, sau lưng bị một cánh tay vòng qua, ta mất thăng bằng ngã vào lòng hắn.

“Cô... cô nương.”

Hắn tỉnh rồi, ánh mắt hai ta chạm nhau.

Hắn vội đẩy ta ra, vành tai thoáng đỏ rực.

Ta khẽ xuýt một tiếng.

“Cô nương, có sao không?”

Chính hắn thì vết thương nơi vai vẫn đang rỉ máu, m.á.u nhuộm đỏ vạt áo, vậy mà vẫn lo lắng hỏi han ta, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng biến thành lúng túng.

Người trước mắt này, trùng khớp với “Bình Thường” trong trí nhớ ta bao năm nay

Ta vốn định trách mắng vài câu, cuối cùng lại không nỡ.

Ta xé vạt áo, băng tạm cho hắn một vòng quanh tay.

Hắn thấy váy ta bị rách, vội nói: “Sao lại làm hỏng xiêm y quý giá như vậy?”

Ta chẳng mấy để tâm, đáp: “Hỏng thì thay, tiền sinh ra là để tiêu, người sao có thể làm nô lệ cho tiền bạc được chứ?”

— Dù sao cũng là tiền của chàng mà.

24

Bình Thường quan sát xung quanh: “Nơi đây hoang vắng, e có dã thú, không thể lưu lại lâu. Cô nương còn đi được chứ?”

“Đi được.”

Hắn tìm một cành cây đưa ta: “Vịn lấy.”

Ta thoáng sững lại, rồi kéo hẳn tay hắn, đan mười ngón vào nhau.

“Trời tối quá, nắm thế này an toàn hơn.”

Ta không nhìn rõ mặt hắn, chỉ cảm thấy tay hắn khẽ run, nhưng không rút lại.

Ta nổi hứng trêu đùa.

“Này, cái hộp kia có khi rơi gần đây không? Ngươi tìm thử giúp ta với?”

“Hạc Vĩ Bạch ở trên người cô nương.”

Ta ngẩn người.

Không ngờ hắn lại phát hiện.

Thật ra lúc nãy ta giả vờ ném hộp, là để lừa Hách Chiêu.

Tên đó nói một đằng làm một nẻo, nếu ta thật tin hắn thì mới là bị ma nhập.

“Ngươi biết vậy còn dám nhảy theo ta?”

“Ta đã hứa với chủ tử, sẽ bảo vệ cô nương an toàn, giành lại Hạc Vĩ Bạch.”

“…"

Chàng là người hay cỗ máy thế?

Bình Thường của năm năm trước và năm năm sau, thật sự... khác biệt quá nhiều.

Loading...