Tần Hùng một sạp thịt ở chợ, hôm nay đến muộn, chợ đông nghịt, là phụ nữ, các ca nhi trả giá mua thịt, Tần Hùng vội vàng dọn hàng đón khách quen, chỉ cổng chợ với Đỗ Hành: “Ngươi cứ bán ở đó , với quản lý , ai đuổi ngươi .”
Đỗ Hành gật đầu, tự mang đồ cổng chợ như lời Tần Hùng.
Thật thể bày hàng cạnh Tần Hùng trong chợ, nhưng bên trong mùi thịt tanh, ít mua rau ở đó, bày ở cửa thì , đông qua mà sạch sẽ.
Sau khi để đồ ở cửa, Đỗ Hành dạo một vòng quanh chợ rau gần đó mới bày hàng.
Đồ nhiều, cần rao, chợ thịt cũng thấy. Hôm nay chút nắng nên lạnh lắm, Đỗ Hành đút tay túi sạp, thấy về phía liền chào mời: “Đại tỷ, mua ớt , ớt tươi hái sáng nay đấy ạ.”
“Mua thịt xong mua thêm ít tỏi non về xào thịt nhé phu lang.”
Đỗ Hành rao hàng khéo, quả nhiên đến hỏi: “Ớt của ngươi bán bằng ớt ngoài chợ.”
“Đây là ớt nhà trồng ạ, ớt chỉ thiên, cay, xào thịt hợp.” “Thế bán thế nào?”
“Ba văn một cân ạ.”
Người phụ nữ thấy giá cả cũng , ớt chỉ thiên tuy mã nhưng ăn tiệc, ăn ở nhà vẫn là thực tế, vả ớt tươi ngon, rẻ hơn ớt ngoài chợ, nên đồng ý ngay: “Cho một cân.”
Tần Hùng ở trong chợ ngó thấy Đỗ Hành cách chào hàng, giống công tử bột chút nào, ông càng thêm hài lòng.
“Nhị thúc, cho mượn cái cân.” “Lấy , hai cái.”
Đỗ Hành vội vàng lấy cân của Tần Hùng cân ớt cho khách.
Bán đến trưa, vắng khách, Đỗ Hành còn ít ớt và hai củ cải. Thấy còn ai qua nữa, định dọn hàng.
Đếm tiền bán hôm nay, mười tám đồng, lãi hai mươi văn, lấy hai văn mua một gói hạt giống cải.
“Bán hàng tạp hóa đây…”
Nghe thấy tiếng rao, cất tiền, ngẩng đầu lên, bán rong thấy , liền gánh hàng hỏi: “Ngươi mua hàng tạp hóa ?”
Chưa đợi trả lời, bán rong : “Cái gì cũng , bàn chải đánh răng, lưới tắm, cá khô, đậu phụ…”
Vừa , bán rong mở từng nắp đậy gánh hàng.
Đỗ Hành định mua gì, vất vả cả buổi sáng mới kiếm chừng , nào nỡ tiêu, nhưng vẫn lịch sự qua. Hắn chợt thấy thứ cần: “Có tôm khô ?”
“Có chứ!” Người bán rong vội vàng lấy cả hộp tôm khô mà Đỗ Hành thấy: “Tôm đánh bắt ở khúc sông phơi khô, thơm lắm, ngươi ngửi thử xem.”
Đỗ Hành gần ngửi, tôm nhỏ phơi khô đúng là mùi tôm. “Thế bán bao nhiêu?”
“Không nhiều , hộp mười văn, ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-12.html.]
Đỗ Hành thầm nghĩ, cả ngày mới kiếm mười tám văn, mà một hộp tôm khô đầy nửa cân mất hơn nửa tiền đó , bèn lắc đầu: “Ta tiền.”
Người bán rong vội vàng : “Vậy tám văn nhé, thật sự bớt nữa .”
Đỗ Hành động lòng, nhưng bản đang ăn nhờ ở đậu, nên tiêu hoang, bèn : “Ta còn thừa ít củ cải với hành lá, hai cân ớt, nếu ông thấy thì lấy đổi, thế nào?”
Người bán rong cũng qua, do dự một lát : “Thôi , hai củ cải với một cân ớt cho , hành thì coi như tặng . Hộp tôm khô cho ngươi.”
Đỗ Hành cũng đồng ý, hai liền trao đổi.
“Nếu sống trong thành thì cũng chả cần tự mua thức ăn thế .” Đỗ Hành xem tôm khô : “Trong thành chợ mua thức ăn, nếu ruộng đất tự trồng thì hơn.”
Người bán rong chào Đỗ Hành: “Ta đây, còn thêm vòng nữa mới về nhà.”
“Ừ.”
“Thế nào, bán bao nhiêu?”
Đỗ Hành dọn dẹp đồ chợ rau thì Tần Hùng cũng bán hơn nửa thịt, đang xoa tay.
“Mười mấy văn.”
Lãi ít quá, chỉ đủ mua một cân thịt loại thường, càng thấm thía việc kiếm tiền khó khăn.
“Cũng mà.” Tần Hùng : “Chờ chút, sắp xong việc .” Đỗ Hành mấy miếng thịt còn , hỏi: “Còn bán ư?”
“Chiều vắng khách, mai đến sớm. Chiều còn thôn khác mổ lợn. Gần đây nhiều nhà mổ lợn, cỏ đủ cho lợn ăn, nên mổ bán một nửa, tiền mua đồ Tết, thịt ăn.”
Đỗ Hành gật đầu: “Vậy dạo trong thành.” “Ừ, về sớm nhé.”
Huyện Lạc Hà là một huyện khá lớn, dân cư đông đúc, phố xá tấp nập.
Bây giờ đến trưa, nhà nhà bắt đầu nấu cơm, quán rượu, quán ăn phố buôn bán tấp nập.
Đỗ Hành dạo hơn nửa tiếng mới .
Qua giờ trưa một chút, hai về đến thôn, Tần Hùng rủ Đỗ Hành về nhà ăn cơm, Đỗ Hành từ chối, là hâm nóng đồ ăn ở nhà .
Về đến nhà ăn qua loa, vườn hái nốt chỗ ớt còn , gieo hạt giống củ cải mua ở thành về.
Hắn thấy trong thành thích mua rau mầm tươi non, nên định chờ củ cải lên mầm cao chừng hai tấc thì hái mang thành bán, cần đợi đến khi thành củ.
Ngoài , còn định tương ớt từ ớt hái để bán.
Xong việc ở ruộng, Tần Tiểu Mãn cũng gánh hai bó củi lớn từ núi xuống.