Xuyên Không Thập Niên 60: Cô Vợ Quân Nhân Cay Độc - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:14:46
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Kiến Quốc nhíu mày phản ứng của cô con gái út. lúc , Vương Ái Hồng : “Đồ Ranh Con, những tư tưởng dơ bẩn trong đầu mày, mau bỏ hết cho ! A Đa mày , mày theo y như !”

Dưới chính sách áp lực cao của cả nhà, Tô Tiểu Uyển chỉ thể gật đầu miễn cưỡng, trong lòng cam tâm. Cô thực sự quét khỏi nhà, nếu sẽ c.h.ế.t đói mất.

Suốt đêm trằn trọc ngủ, hửng sáng, giọng oang oang của A Nương cô vang lên, thậm chí còn đúng giờ hơn cả gà trống trong nhà.

Tô Tiểu Uyển trực tiếp lật ngủ tiếp. “Cạch...” một tiếng, cửa phòng đẩy mạnh .

“Đồ Ranh Con! Bây giờ là mấy giờ ! Mày lười biếng một đành, còn thứ hai ? Tin tao đuổi thẳng cổ mày ngoài!” Vương Ái Hồng trực tiếp giật phăng cái chăn mỏng, kéo tay cô gái nhỏ, lôi cô bé xuống khỏi giường.

Tô Tiểu Uyển phòng , còn đau nhói như hôm qua. “A Nương, con thương ở trán, cứ đối xử với con như thế , e là sẽ hỏng mặt mất.” Cô gái nhỏ với giọng yếu ớt.

Cả đêm ngủ nhiều, khiến tinh thần cô bây giờ tệ, cả cảm giác lơ lửng.

“Tao đối xử với mày thế nào? Con gái nhà ai mà chẳng thức dậy sớm việc? Chỉ mày là sinh kiêu sa.” Vương Ái Hồng trực tiếp khạc một tiếng. “Bây giờ, mau dậy cho !”

Tô Tiểu Uyển day day tóc. Nhập gia tùy tục, cô thật sự thể cứ lười biếng mãi . Sau đó, cô dậy, sân múc nước lạnh rửa mặt, lập tức cảm thấy tinh thần tỉnh táo hơn hẳn.

“Đồ Ranh Con, mày nhóm lửa , tao cho lợn ăn.” Tô Chiêu Đệ bước , cô em gái đang ngẩn ngơ bên cạnh .

Tô Tiểu Uyển ngơ ngác: “Nhóm lửa?”

“Đồ Ranh Con, mày thích ngửi mùi phân heo ?” Tô Chiêu Đệ đưa tay , nhưng Đồ Ranh Con lùi mấy bước, khiến ánh mắt cô buồn bã. “Tay tao sạch sẽ mà.”

Tô Tiểu Uyển cũng cảm thấy hành vi sạch sẽ quá mức của tổn thương khác. Cô ngượng nghịu giải thích: “A Tỷ, xin , em cố ý, chỉ là bản năng thôi.”

Tô Chiêu Đệ Đồ Ranh Con trắng trẻo mắt, trong lòng càng thêm khó chịu. “Tao cho lợn ăn đây.” Cô thấy suy nghĩ của đúng, dù đây cũng là em gái ruột của .

Tô Tiểu Uyển sờ lên mặt. Cô trông đáng sợ đến thế ? Sao A Tỷ vẻ mặt như thấy ma .

“Đồ Ranh Con! Mau bếp nhóm lửa!” Vương Ái Hồng gầm lên như sư tử.

“Con đến đây.” Tô Tiểu Uyển nhanh chóng chạy bếp.

Đây là cái bếp lò cổ xưa, ít nhất Tô Tiểu Uyển của kiếp từng thấy bao giờ. Theo trí nhớ, cô chiếc ghế nhỏ, lấy cọng rơm bỏ ...

“Á...” Tô Tiểu Uyển thấy quá nóng, vội vàng rút tay .

“Hét cái gì mà hét? Nhóm lửa cũng xong ?” Vương Ái Hồng thấy lửa bén rơm, trong lòng bốc hỏa, vội vàng lấy cái gáo lớn, dội nước thẳng xuống. Tô Tiểu Uyển cũng ướt sũng từ đầu đến chân.

Lúc , Tô Tiểu Uyển vô cùng t.h.ả.m hại, tóc cô cháy xém một chút, ngón tay cũng nóng rát, rõ ràng là bỏng. “Mày... cút ngoài cho tao!”

Nghe câu , Tô Tiểu Uyển thê t.h.ả.m lùi ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thap-nien-60-co-vo-quan-nhan-cay-doc/chuong-8.html.]

“Đồ Ranh Con, mày nữa ?” Tô Kiến Quốc đồng về, thấy bộ dạng cô con gái út, lo lắng hỏi. Chẳng lẽ vì áp lực tâm lý quá lớn, dẫn đến tinh thần hoảng hốt ? Nhìn đôi mắt to của nó kìa, chẳng chút sức sống nào, cứ như thể chịu sự giày vò ghê gớm .

Tô Tiểu Uyển khổ sở : “A Đa, con... , con quần áo .”

Nếu với A Phụ rằng cô nhóm lửa, chắc chắn sẽ rụng răng. Là con gái nhà quê, từ nhỏ tiếp xúc với việc nhóm lửa, mà bây giờ , cũng sẽ gây nghi ngờ.

Dân quê hầu như ăn cháo, là cơm khô. Sáng sớm việc, ăn cháo sẽ dễ đói bụng.

“Vợ nó, bà cũng đừng gây áp lực cho Đồ Ranh Con nữa.” Tô Kiến Quốc cô con gái út thờ ơ ăn cơm, khác hẳn khi, trong lòng chút xót xa.

“Bốp...” một tiếng, Vương Ái Hồng đập đũa xuống. “Ông nó, gây áp lực cho nó lúc nào? Chính nó đấy, thật sự tự coi là tiểu thư khuê các thời cổ đại ? Nhóm lửa thôi mà suýt nữa đốt cháy hết cả bó rơm? Nếu nhanh tay, cả cái bếp cháy rụi !”

Vốn ôm một bụng tức giận, mà ông chồng còn trách móc . Càng nghĩ càng uất ức, thậm chí nước mắt cũng rơi xuống, biến thành một bà vợ oán hận thực thụ.

Tô Tiểu Uyển cúi đầu . Chuyện đúng là cô sai, nhưng cô ngủ cả đêm, đầu tiên việc , cũng là chuyện thường. Thấy hổ cái rơi lệ, cô cũng chút áy náy. “A Đa, là của con, con nên chọc giận A Nương.”

Tô Kiến Quốc ngờ vợ , nhất thời lúng túng. “Hai... hai con thật sự là oan gia.”

là oan gia chứ gì nữa, nếu tại nó, cũng ...” Vương Ái Hồng chạm ánh mắt của chồng, lập tức nuốt lời xuống, khiến Tô Tiểu Uyển, đang sôi sục vì tò mò, tin tức hữu ích nào.

“Ăn cơm, ăn cơm!” Người phụ nữ trung niên với giọng khàn khàn.

Cả nhà ăn cơm xong liền đến đội sản xuất việc. Lúc , Tô Kiến Quân đang thuyết giảng nhiệt tình bục, còn các thôn dân phía , lẽ vì mặt trời đang dần lên cao, đều mang vẻ uể oải.

“Kiến Quân , dông dài gì, mau bảo việc !” Vương Ái Hồng gắt gỏng .

Tô Kiến Quân đang thuyết trình hăng say, chị dâu , liền chuyển thành một câu: “Giải tán, việc .”

Ngay lập tức, tản . Ở đây diễn thuyết, thà việc còn thực tế hơn.

Tay Tô Tiểu Uyển cũng phát một cái cuốc. Cô nhấc lên, thấy nặng. Nhấc thêm nữa, vẫn nặng. Với hình nhỏ bé như cô, cái cuốc lớn như quả là khó khăn.

Thế là thấy Đồ Ranh Con kéo lê cái cuốc về phía , để một vệt sâu mặt đất.

“Đồ Ranh Con, đây là đất bằng, cần cuốc, con bé , chăm chỉ thế?” Tô Kiến Quân nhanh chóng chạy đến . Là Đội Trưởng Đội Sản Xuất, vẫn cần đảm bảo lao động hợp lý.

Tô Tiểu Uyển ngượng ngùng đáp: “Thúc , cái cuốc nặng quá, con nhấc nổi.”

Tô Kiến Quân câu , loạng choạng suýt ngã xuống đất. Tô Tiểu Uyển vội vàng đỡ , kết quả ngã nhào cùng .

“Ái chà, Đồ Ranh Con , dù Tô Kiến Quân là chú mày, nhưng mày cũng thể giở trò chứ? Giả bệnh cũng chừng mực chứ?” Lúc , một giọng âm dương quái khí vang lên.

 

Loading...