Xuyên Không Thập Niên 60: Cô Vợ Quân Nhân Cay Độc - Chương 41

Cập nhật lúc: 2025-11-06 12:34:09
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Chiêu Đệ lời , lòng ấm áp hẳn lên, ít nhiều cũng thấy hối : “A Nương, con sai , con nên sinh tâm tư nhỏ nhen.” Đều là nhà, Đồ Ranh Con là út cưng trong nhà, nhà cưng chiều hơn một chút cũng là chuyện bình thường. Huống hồ Đồ Ranh Con còn hủy hôn, dù là của nhà họ Trương, nhưng lâu dần vẫn ảnh hưởng nhất định.

Tô Tiểu Uyển bên cạnh khóe miệng co giật, A Nương nhà cô thật lợi hại, vài câu khiến chị hai ngoan ngoãn lời. Tình hình hiện tại, ít ý đồ , dù đều nâng cao chất lượng cuộc sống. Chỉ cần c.h.ế.t đói, thứ đều vui vẻ. Đương nhiên, buôn chuyện lúc rảnh rỗi thì vẫn .

“Đồ Ranh Con! Mày chuồn ?” lúc Tô Tiểu Uyển định về nhà ngủ bù, hổ gầm lên.

Tô Tiểu Uyển dừng bước: “A Nương, con chỉ thấy chuyện giải quyết, nên thư giãn. Ngủ là cách thư giãn nhất.”

“Đừng... đừng đánh...” Cô gái nhỏ nhảy cao, nhanh chóng chạy sang một bên khác. A Nương nhà cô, hợp ý là động thủ, cứ như sự dịu dàng thục nữ .

“Sao thể đánh? Con dám dùng cuốc thương? Con giỏi ? Không nghĩ sức lực của rốt cuộc là thế nào ?” Vương Ái Hồng khi chuyện , thực sự toát mồ hôi lạnh. Một khi gặp tâm địa đặc biệt độc ác, rình rập trả thù, đến lúc đó Đồ Ranh Con chỉ còn một cái xác thôi.

Thôn bên cạnh từng xảy chuyện tương tự. Hung thủ tìm thấy, còn sinh mạng sống sờ sờ thì rớt xuống ao c.h.ế.t đuối. Nghi ngờ thì ? Người c.h.ế.t thể sống , nên trân trọng sinh mạng. Thời đại đại nạn đói đây, ít c.h.ế.t. Đến giờ bà vẫn còn sợ hãi. Người sống sót đều là may mắn.

“Con... dồn đến bước đường cùng ? Hắn dám đến bắt con, con ép buộc thương.” Tô Tiểu Uyển tội nghiệp giải thích.

Vương Ái Hồng cũng đuổi theo nữa. Bà sắc mặt nghiêm nghị: “Đồ Ranh Con, gặp ý đồ với con, chạy ngay ?”

Đồ Ranh Con nhà bà hiểu vì , đen ? Mặc dù gầy gò, nhưng đôi mắt giống chồng bà, trông quả thực khá. May mà tính cách khá đanh đá. Người khác bắt nạt cô, cũng cân nhắc. Chỉ sợ một tâm địa đặc biệt độc ác. Tuy nhiên, từ nhỏ cô chạy nhanh, đ.á.n.h thì nên chạy thoát .

“A Nương, con , tuyệt đối để chịu thiệt.” Tô Tiểu Uyển hiểu rằng, cô cần đến nhà Dì Ba sống một thời gian, để tránh thị phi.

Vương Ái Hồng con gái giơ tay lên, để lộ cánh tay mấy thịt, mỉm : “Con bé , lấy sức lực lớn chứ?” Ngay cả cái cuốc nặng cũng nhấc nổi.

“Mẹ, con sức lực lớn, nhưng đầu óc sáng suốt, hành động linh hoạt, cũng chạy. Tất cả là nhờ A Nương đó.” Tô Tiểu Uyển quên nịnh bợ.

Vương Ái Hồng lắc đầu: “Thôi , hái rau về đây, cơm trưa .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thap-nien-60-co-vo-quan-nhan-cay-doc/chuong-41.html.]

“Tuân lệnh!” Tô Tiểu Uyển thẳng , chào kiểu quân đội, lưng rời .

Vương Ái Hồng định nấu cơm thì Lý Chí Hồng chặn : “Con thực sự đổi thái độ với Đồ Ranh Con ?” Bà vẻ mặt phức tạp hỏi.

“Mẹ, dù thế nào, con bé cũng là m.á.u mủ ruột thịt của con. Chuyện năm xưa, con bé còn nhỏ, cũng là vô ý.” Vương Ái Hồng cảm thấy con gái so với đây đổi nhiều. Có lẽ liên quan lớn đến việc hủy hôn.

“Bà già tuổi cao , cũng quản nổi nhiều chuyện như nữa.” Lý Chí Hồng ý tứ sâu xa , lưng rời , rõ ràng quản chuyện nhà con trai.

Vương Ái Hồng khẽ nhíu mày. Khi Đồ Ranh Con sinh , đúng lúc nhà họ bụng cứu một . Không ngờ là một thầy bói, và xem quẻ cho Đồ Ranh Con. Từ đó chồng bà cho rằng Đồ Ranh Con là may mắn. Hơn nữa vì Đồ Ranh Con nghịch ngợm, khiến bà sẩy thai và thể sinh nở nữa. Mẹ chồng miệng vì nể chồng bà, nhưng trong lòng vẫn luôn để ý chuyện .

Trước đây bà cũng từng oán hận Đồ Ranh Con, thậm chí thấy nó cả ngày nghịch ngợm chịu học hành, lửa giận trong lòng càng lớn. cũng là m.á.u thịt rớt từ , thể hận mãi. Đánh mắng cũng là vì cho nó. Chỉ là từ khi con bé thương, nhà họ Trương hủy hôn, bà cảm thấy một phương pháp vẫn cần đổi, nếu thực sự sẽ ứng nghiệm lời thầy bói . Là một , lo lắng nhất chính là cô con gái út .

Tô Tiểu Uyển hổ nhà đang nghĩ gì. Cô tranh thủ lúc hái rau, chạy lên núi. Không nhờ đàn ông đổi tấm vải trong tay cô gái trí thức, cô chắc chắn nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch tội .

“Ha... Anh hù c.h.ế.t ?” Tô Tiểu Uyển thì thấy đàn ông mặt vô cảm lưng , lập tức .

Vết thương Triệu Ái Quốc lành. Hắn nhàn nhạt : “Cô nhát gan ? Còn dám một lên núi?”

“Ai nhát gan? Bổn cô nương ...” Tô Tiểu Uyển chớp chớp mắt, hỏi: “Anh là lính ? Có thể truyền thụ cho một vài chiêu thức ?” Cô tính xa, đối phó với một điều, võ thuật cũng nguồn gốc ?

 

“Sao? Chẳng lẽ truyền thụ cho một vài chiêu thức thông thường cũng ? Anh keo kiệt quá đó. Nói thế nào bổn cô nương cũng là ân nhân cứu mạng của .” Tô Tiểu Uyển thấy đàn ông lên tiếng, liền bĩu môi nhấn mạnh một câu.

là bệnh nhân.” Bốn chữ chậm rãi thoát từ miệng Triệu Ái Quốc.

Tô Tiểu Uyển xong mới vỡ lẽ. Anh lính vốn ít , hai ngày gặp, phát hiện thở càng thêm lạnh lẽo. Mùa hè thì thể trở thành máy lạnh di động, đáng tiếc bây giờ núi cũng mát mẻ, nên một thứ vẫn nên tránh thì hơn.

“Được, là bệnh nhân lớn nhất.” Tô Tiểu Uyển lấy hai cái bánh mì trong lòng: “Cho .”

Loading...