Quần của Vu Hướng Niệm xé nát. Đinh Vân Phi cởi áo quân phục của , đưa cho cô buộc eo.
Mấy khỏi đồng ngô, Chuột hỏi Vu Hướng Niệm: "Cô định thế nào?"
Vu Hướng Niệm kiên quyết: " sẽ báo công an, đưa lên đồn!"
Đinh Vân Phi ngăn cô : "Niệm Niệm, đừng báo công an! Chuyện mà truyền ngoài, danh tiếng của em sẽ hỏng mất. Sau sẽ chỉ trỏ đấy."
"Em cũng ? Chúng đánh một trận là đủ !" Hắn dừng một chút, tiếp.
Vu Hướng Niệm bao giờ chấp nhận cách đó.
“Đừng là , cho dù gì, cũng báo công an!”
Trong bóng tối, rõ biểu cảm của Vu Hướng Niệm, nhưng giọng cô kiên quyết.
“Chuột, phiền cùng một chuyến đến cục công an!”
Lúc , gã đàn ông định cưỡng h.i.ế.p cô bật tiếng ngây dại "ha ha ha".
Vu Hướng Niệm bực tức đá mạnh bụng mấy cái, “ sẽ cho tù!”
Cứ như , bốn đến cục công an.
Trình Cảnh Mặc ở nhà đợi mãi thấy Vu Hướng Niệm về. Những ngày , giờ cô về từ lâu . Đã hơn mười giờ, vẫn về? Lòng dấy lên một cảm giác bất an.
Anh hết đến khác cửa, cuối cùng thấy một bóng quen thuộc.
“Báo cáo phó đoàn trưởng Trình, cục công an gọi điện thoại đến, rằng vợ của đồng chí đường cướp, nhờ đồng chí mang một bộ quần áo đến cục công an để đón .”
Trình Cảnh Mặc đồng chí trực ban đến báo cáo, vẫn thể tin nổi. Vu Hướng Niệm cùng Khâu Dương, cướp ?
Lòng Trình Cảnh Mặc thắt , nhưng vẫn giữ bình tĩnh : “Cảm ơn đồng chí, xin phép mượn chiếc xe của trực ban một lát.”
Anh phòng Vu Hướng Niệm, lấy một bộ quần áo, dặn dò Tiểu Kiệt tự ngủ, lái xe đến cục công an.
Từ xa, thấy Vu Hướng Niệm chiếc ghế dài ở hành lang cục công an. Cô khoanh tay đặt lên đùi, đầu cúi gục xuống ngực, tóc tai bù xù, chiếc áo trắng dính đầy bùn đất, vai còn choàng một chiếc áo quân phục. Vóc dáng cô vốn gầy gò, ánh đèn vàng vọt càng thêm yếu đuối, bất lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-thap-nien-70-treu-choc-pho-doan-truong-dau-go/97.html.]
Ngực Trình Cảnh Mặc như đ.ấ.m một cú, đau khó chịu. Anh chạy nhanh đến, “Vu Hướng Niệm.”
Vu Hướng Niệm đột ngột ngẩng đầu. Trình Cảnh Mặc thấy mặt cô dính đầy bùn, còn vài vết trầy xước rỉ m.á.u đỏ tươi.
“Oa…” một tiếng, Vu Hướng Niệm bật , dậy ôm chặt eo , vùi mặt n.g.ự.c , to.
Trái tim Trình Cảnh Mặc như tan , ôm lấy Vu Hướng Niệm, nhẹ nhàng trấn an bên tai cô, “Không sợ, ở đây .”
Vu Hướng Niệm nức nở, “Hắn tâm thần , giả vờ đấy!”
Trình Cảnh Mặc đương nhiên hiểu cô đang gì, chỉ an ủi, “Được , , sẽ giải quyết.”
Chuột, Đinh Vân Phi và các đồng chí công an đều ngạc nhiên hai . Vu Hướng Niệm đổi cũng nhanh quá! Vừa nãy còn tỏ là một chiến sĩ thép, lý trí và kiên cường hợp tác việc. Khi các đồng chí công an với cô rằng gã đàn ông định cưỡng h.i.ế.p cô tâm thần, cô còn đưa bằng chứng để tranh luận.
Các đồng chí công an lúc nãy còn thầm bàn tán, cô gái thật kiên cường. Vậy mà Trình Cảnh Mặc xuất hiện, cô lóc thảm thiết thế ?
Vu Hướng Niệm cứ thế ngừng trong lòng Trình Cảnh Mặc. Cô là , nhưng cảm thấy như ruột gan cắt từng khúc, cả lồng n.g.ự.c đau nhói.
Mãi một lúc , Vu Hướng Niệm mới ngừng . Cô ngẩng mặt, mắt ngấn nước , “Trình Cảnh Mặc, tin .”
Phần n.g.ự.c áo của Trình Cảnh Mặc ướt đẫm. Anh dùng ngón cái lau nước mắt ở khóe mắt cô. “ tin cô. Đi quần áo .”
Lúc nãy, Vu Hướng Niệm thể kìm nén cảm xúc. Khoảnh khắc thấy Trình Cảnh Mặc, tất cả những tủi , sợ hãi và uất hận mà cô chịu đựng tối nay, tất cả cảm xúc đó lập tức tuôn trào, khiến cô bật . Lúc , cô bình tĩnh trở . “Anh , .”
Trình Cảnh Mặc tìm các đồng chí công an để tìm hiểu tình hình. Các đồng chí công an cho , họ gọi điện đến bộ đội Vu Hướng Niệm cướp là để ảnh hưởng đến danh tiếng của cô.
Gã đàn ông định cưỡng h.i.ế.p cô là Triệu Lão Tam, trong làng gần đó, gọi là “gã điên” vì tâm thần phân liệt gián đoạn.
Họ : "Nghe vợ của đồng chí , gần đây cô thường xuyên rừng gần đó, thể Triệu Lão Tam phát hiện. Tối nay lên cơn, nên mới chuyện . vợ của đồng chí tin tâm thần, cứ nhất quyết khẳng định lúc định cưỡng h.i.ế.p cô là tỉnh táo. Vợ của đồng chí quá kích động, nhất quyết đòi cho tù. Đồng chí nên khuyên cô ."
Trình Cảnh Mặc : “ gặp đó một chút.”
Đồng chí công an đưa đến phòng thẩm vấn.
Trình Cảnh Mặc thấy một đàn ông ngoài hai mươi tuổi, tay còng, tóc tai bù xù, mặt mũi và dơ bẩn, hệt như một gã ăn mày. Quan trọng nhất là ánh mắt , đờ đẫn, vô hồn, giống như đang giả vờ. Hơn nữa, còn thỉnh thoảng bật tiếng ngây ngô, “Ha ha, , ngủ, ngủ.”
Ngực Trình Cảnh Mặc như đè một tảng đá, thở nổi. Anh siết chặt nắm đấm, đôi tay run rẩy. Anh dám tưởng tượng, nếu Vu Hướng Niệm gã đó cưỡng hiếp...