Vu Hướng Dương đánh giá cô một lượt: “Thành thật thì khoan hồng, ngoan cố thì xử nghiêm! Phẫu thuật còn , mà em ! Chuyện em nhất là cho một lời giải thích rõ ràng.”
Vu Hướng Niệm lườm trai: “Làm gì? Tra hỏi phạm nhân ?”
“Em đừng giở trò với !” Vu Hướng Dương một cách nghiêm túc. “Anh lý do để nghi ngờ em là một đặc vụ của địch vùng bên cạnh chúng !”
Vu Hướng Niệm giận dỗi : “Vu Hướng Dương! Anh em lớn lên mà! Hỏi thử xem đặc vụ của địch nào vùng trong bụng ? Là kiếp xúi giục, đầu thai để đặc vụ ?”
Vu Hướng Dương : “Anh lý do để nghi ngờ em xúi giục trong thời gian nước ngoài!”
“Anh lý do quái gì!” Vu Hướng Niệm còn nghiêm túc hơn trai. “Có một chuyện em thể giải thích . Em cũng chỉ mới phát hiện khả năng nửa năm . Nếu liên quan đến tính mạng của Trình Cảnh Mặc, trong tình huống khẩn cấp, em cũng dám lộ , chỉ sợ nghi ngờ em! Anh là ruột của em mà còn nghi ngờ em như ! Đổi sang khác, họ sẽ bắt em về đặc vụ địch mất!”
Vu Hướng Niệm giơ tay thề: “Em cam đoan đặc vụ của địch! Em cam đoan hại đến quốc gia và nhân dân! Em chấp nhận sự giám sát của !”
Vu Hướng Dương đánh giá cô một lúc lâu nữa, xác nhận khuôn mặt chính là em gái . Hắn kéo tai trái của cô, xem nốt ruồi tai. Nốt ruồi đó là di truyền, bốn em họ đều .
Vu Hướng Dương khó hiểu : “Thật sự là Niệm Niệm !”
Vu Hướng Niệm hất tay trai : “Vu Hướng Dương, sống với em lâu như , thấy em gì với đất nước và nhân dân ?”
“Tạm thời thì .”
“Sau cũng ! Mãi mãi bao giờ !” Vu Hướng Niệm "thề non hẹn biển": “Em sẽ hại đất nước và nhân dân, cũng sẽ hại các ! Anh thể giúp em giữ bí mật ?”
Vu Hướng Dương suy nghĩ một lát : “Anh tạm thời giữ bí mật. nếu phát hiện em gì , dù em là em gái của , cũng sẽ thiên vị !”
Vu Hướng Dương , Vu Hướng Niệm nán trong vườn một lúc để bình cảm xúc. Nam nhân ngu ngốc , cô cứ tưởng thông suốt , hóa là đang nghi ngờ cô!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-thap-nien-70-treu-choc-pho-doan-truong-dau-go/148.html.]
Trở phòng bệnh, Trình Cảnh Mặc ngủ . Đây là đầu tiên Vu Hướng Niệm thấy gương mặt lúc ngủ. Đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng khép , khiến cả trở nên hiền hòa hơn nhiều.
Vu Hướng Niệm xuống chiếc ghế bên giường bệnh, chăm chú . Vầng trán rộng, cặp lông mày rậm rạp, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đường nét khuôn mặt sắc nét, góc cạnh. Với ngũ quan như , hẳn bố .
Chưa kịp ngắm hai phút, Trình Cảnh Mặc đột nhiên mở mắt. Ánh mắt quá sắc bén, dọa Vu Hướng Niệm giật . Khi nhận mặt, ánh mắt trở nên dịu dàng. Hai cứ như thế, khí chút vi diệu, như một dòng cảm xúc đang chảy xuôi giữa hai .
Một lúc lâu , Vu Hướng Niệm chột , dời tầm mắt . “Trình… Trình Cảnh Mặc, câu cuối cùng trong lá thư đó ý nghĩa gì?”
Lông mày Trình Cảnh Mặc khẽ giật, đôi mắt dịu dàng ánh lên một tia kinh ngạc. Có lẽ vì cơ thể còn yếu, giọng của cũng mềm mại hơn ngày thường nhiều.
“Nếu hôm đó cô rơi xuống vách đá mà chết, cũng sẽ sống một .”
Ngày đó, lúc cắt dây thừng, mỗi một nhát d.a.o đều như cứa tim , đau đớn kém gì vết thương mà đ.â.m hai ngày đó. trách nhiệm cho phép , thậm chí còn thể tỏ hoảng loạn bi thương. Anh lúc đó tính đến trường hợp nhất: nếu Vu Hướng Niệm chết, sẽ theo cô.
Một con gái yếu đuối, ở một vách núi cô còn sợ khác đẩy xuống, thể yên tâm để cô một ở đáy vực? Hơn nữa, từng hứa với bố Vu Hướng Niệm sẽ chăm sóc cô, nhưng thực hiện lời hứa . Anh cảm thấy với cô, và cũng với bố cô.
Nghe , Vu Hướng Niệm bật : “Anh vì áy náy, là vì luyến tiếc ?”
Trình Cảnh Mặc trầm mặc một lúc lâu, thành thật đáp: “Cả hai.”
Trước mặt Vu Hướng Niệm, luôn một sự tự ti. Anh trong mắt cô, chỉ là một nhà quê cái gì cũng , cái gì cũng hiểu, thể cho cô điều kiện sống như gia đình cô. Hoàn cảnh và xuất của định sẵn chỉ thể từ xa mà cô, dám gần.
Trước đây, còn thể kiềm chế bản , giữ cách với cô. bây giờ, dù rõ xứng, vẫn ích kỷ chiếm lấy cô.
Vu Hướng Niệm đương nhiên sự tự ti trong lòng . Cô gia đình , chỉ sẽ trở thành một Tổng tư lệnh mà tất cả quân nhân đều khâm phục. Khóe miệng cô càng nở rộng. Cô định hỏi Trình Cảnh Mặc thích , nhưng ngẫm nghĩ một chút .
Chắc là cảm giác của giống như cô dành cho , đến mức thích, chỉ mới rung động thôi. Hơn nữa, với cái tính chẳng bao giờ một lời như Trình Cảnh Mặc, việc trả lời “cả hai” là một bất ngờ lớn. Nếu truy hỏi nữa, e rằng sẽ dọa sợ. Anh mới phẫu thuật tim xong, trái tim còn mong manh lắm, nên kích động.
Vu Hướng Niệm : “Vậy đừng liều mạng thế nữa nhé? Lần đâm, suýt đ.â.m chết. Anh nghĩ đến nhà chứ, đúng ?”