Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 95
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:26:39
Lượt xem: 120
Xuân Phong rất vui khi nghe Trần phu nhân khen mình, cũng nói thêm mấy câu để dỗ dì vui vẻ.
“Thôi, đừng khen nó nữa, xem nó cười ngoác cả miệng ra rồi kìa.” Trần phu nhân chỉ vào Trần Lam Lam đang vui vẻ đứng bên. “Mẹ con dạo này thế nào rồi?”Trần phu nhân lại quan tâm hỏi thăm tình trạng mẹ Xuân Phong.
“Mọi việc đều ổn, ở nhà gần đến vụ thu hoạch, mẹ con có chút bận nên không đến thăm dì được.” Xuân Phong cười giải thích.
“Ừ, mong là mọi việc cứ như thế này. Hôm nào rảnh ta sẽ đi thăm mẹ con. Hôm nay con ở lại đây đi, chẳng mấy khi con xuống đây.” Trần phu nhân mong đợi nhìn Xuân Phong. Bà đã coi Xuân Phong như con đẻ của mình chứ không còn đơn giản là con của người chị em tốt.
“Con sợ không được đâu dì ạ. Người trong làng vẫn đang đợi con. Vả lại khi con đi cũng không nói với mẹ là ở lại qua đêm chỗ dì. Con sợ đêm nay tuyết rơi, nhà kính sẽ có vấn đề.”. Xuân Phong có chút xấu hổ, nói tiếp: “thật ra con cũng muốn nói với dì một chuyện. Mấy ngày nay tuyết rơi dày, rau có bị ảnh hưởng một phần, sợ là sản lượng năm nay không được như kế hoạch.” Xuân Phong nói ra mục đích chính của chuyến ghé thăm.
“Vậy sao? Mọi chuyện thế nào rồi, thiệt hại có nghiêm trọng không? Trần phu nhân nghe xong, liền lo lắng hỏi.
“Khoảng một nửa số rau bị ảnh hưởng. Lần này con mang xuống phần rau được thu hoạch kịp thời vã vẫn đạt tiêu chuẩn. Con cũng mang cho dì một ít rau ăn đổi bữa đây.” Xuân Phong vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt.
“Tiếc quá, hỏng nhiều vậy sao? Hay là vậy đi, năm nay ta tăng giá cho con, con thấy thế nào? Năm nay trồng được rau cũng không dễ dàng gì.” Trần phu nhân có ý tốt, đề nghị.
“Không cần đâu dì, đây là thiên tai, cũng không phải trách nhiệm của dì, sao con dám tăng giá. Chỉ cần phần còn lại vẫn ổn, năm nay mọi người vẫn có thể đón năm mới đầy đủ rồi.” Xuân Phong vội xua tay.
Trần phu nhân thấy Xuân Phong kiên quyết, cũng không ép cô nữa. Bà muốn giữ cô ở lại ăn trưa, nhưng Xuân Phong thấy đã muộn rồi nên từ chối. Cô chạy nhanh về lại nhà hàng, đã thấy Xuyên Trụ và mọi người đang đứng đợi ở cửa tửu lâu.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Xuyên Trụ, ta về đây rồi, để mọi người đợi lâu rồi.” Xuân Phong chạy về phía mọi người, hổn hển nói.
“Không sao, chúng ta cũng mới ra đây.” Xuyên Trụ lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-95.html.]
“Được rồi, thế mọi người đợi thêm một lúc nhé, ta tính tiền với chưởng quầy một chút rồi chúng ta về nhé.”Xuân Phong vừa nói vừa đi vào tửu lâu.
“Xuân Phong, mọi thứ đã tính toán xong rồi, tổng cộng của ngươi là 30 lạng.” thấy Xuân Phong đi vào, bà chủ nhanh tay đưa bạc đã chuẩn bị sẵn cho cô.
“Vâng, cảm ơn chưởng quầy. Còn bữa ăn này thì hết bao nhiêu?” Xuân Phong nhận tiền xong lại hỏi.
“Những nguyên liệu này là ngươi mang đến, ta không tính tiền, chỉ cần trả mấy đồng bánh bao, coi như ta giảm giá cho ngươi.” Chưởng quầy biết quan hệ giữa Xuân Phong và bà chủ nên từ chối.
“Cảm ơn chưởng quầy nhiều. Ông còn bánh bao không? Ta lấy mấy cái, ta còn chưa ăn trưa.” Xuân Phong cười, đưa tiền ra.
“Được, ngươi đợi chút, ta mang cho ngươi.” Chưởng quầy nghe vậy, quay người vào bếp lấy ra 3, 4 cái đưa cho Xuân Phong. Xuân Phong cũng thấy đói nên ngấu nghiến ăn luôn. Bánh bao khá to nên chỉ ăn 2 cái là Xuân Phong đã no rồi, liền cầm 2 chiếc còn lại quay về. Sau khi rời nhà hàng, cả đoàn ngườii cặm cụi đi, cố gắng rảo bước để về làng trước khi trời tối. Do đã quen đường, cũng không phải chở nặng, lúc đi về, tốc độ đã tăng lên rõ rệt.
Ra khỏi Thanh Thuỷ trấn được khoảng 20 dặm, Xuân Phong bỗng thấy dưới gốc cây trước mặt có một người đang nằm. Cô bước đến gần, xác định là một người phụ nữ, không biết còn sống hay đã chết. Xuân Phong bước tới, sờ mũi, may quá, người này vẫn sống. Cô nhờ mọi người lót chăn che rau hồi nãy xuống, bế người này lên, rồi đắp chăn lại. Bây giờ Xuân Phong mới nhìn kỹ người trước mặt. Mặc dù đang trong mùa đông lạnh giá, người này chỉ mặc một bộ quần áo tồi tàn, khuôn mặt lấm lem, đầu tóc rối bù, đôi môi tím tái tay chân đông cứng vì lạnh. Xuân Phong ém chăn kỹ, rồi bắt mạch cho cô ta. May mắn kà không sao, chỉ là đói quá nên ngất đi thôi, nhưng mức độ đông cứng có chút nghiêm trọng. Xuân Phong lấy bình nước ấm cô lấy ở tửu lâu ra, cũng may vẫn còn nóng. Cô kiểm tra nhiệt độ cẩn thận, rồi cho người phụ nữ uống 2 ngụm. Ban đầu người này không có phản ứng gì, nhưng sau khi uống 2 ngụm nước, cô bắt đầu chủ động nuốt, chắc là phản ứng bản năng của cơ thể. Khi bình nước gần cạn, Xuân Phong nắp bình nước lại, để bình nước ấm vào tay người phụ nữ, sau đó lại đẩy xe tiếp tục theo mọi người trở về. Trên xe lắc lư, được đắp chăn ấm áp, giữa hai tay lại được sưởi ấm, người đang hôn mê từ từ tỉnh lại.
“Đây là…” Người phụ nữ tỉnh lại, ngơ ngác nhìn cảnh vật di chuyển xung quanh, nhận ra cô đang nằm trên một chiếc xe.
“Ngươi tỉnh rồi sao, thấy trong người thế nào, đã khoẻ hơn chút nào chưa?” Xuân Phong lo lắng hỏi han.
“Là ngươi cứu ta sao? Cảm tạ ân nhân.” Thấy thiếu nữ xinh đẹp trước mặt hỏi, Thái Điệp biết đây chính là người đã cứu cô. Cô cố gắng đứng dậy cảm ơn, nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào, không thể cử động được.
“Đừng cử động! Tay chân cô đã bị cóng đến tê liệt rồi, giờ không thể xuống đất, nếu không sẽ để lại di chứng.” Xuân Phong nhìn đã biết cô định làm gì, nhẹ nhàng ấn cô nằm xuống, đắp lại chăn cho cô.
“Nhưng…” nghe Xuân Phong nói, cô vẫn có lời muốn nói nhưng không biết mở miệng thế nào. Những người này đã cứu cô rồi, sao cô có thể làm phiền họ thêm nữa. Nhưng giờ cô không thể cử động được, người kia phải làm thế nào đây? Vết thương của đại ca không thể trì hoãn được nữa, nếu không hắn sẽ c.h.ế.t mất, phải làm sao bây giờ? Thái Điệp quyết định tự đi cứu anh trai, nhưng sau nhiều lần cố gắng, cô vẫn không thể đứng dậy.
“Đừng lo lắng, cứ nằm nghỉ đi, về nhà ta sẽ sắc cho cô vài thang thuốc, sẽ ổn hết thôi.” Đường trơn trượt nên Xuân Phong chỉ lo nhìn dưới bánh xe để điều chỉnh, không nhìn thấy hành động của cô gái, cô lại nói tiếp: “Nhân tiện, cô làm gì mà lại một thân một mình ra ngoài trong thời tiết này, lại còn ngất xỉu bên đường vậy? Có phải nhà cô xảy ra chuyện gì không?” Xuân Phong nhìn bộ quần áo của Thái Điệp, suy đoán.