Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 566
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:59:49
Lượt xem: 26
Tin tức từ biên cương đã truyền về tới nhưng phủ Diêu Vương lại bí mật phong tỏa mọi tin tức về l.ự.u đ.ạ.n khói và vũ khí đặc biệt.
Chỉ vài ngày sau, theo thánh chỉ Hoàng Thượng ban xuống, điều thêm 20.000 quân đến Bắc Cương để dẹp loạn.
Các quan đại thần trong triều đình đều cho rằng nếu triều đình điều 50.000 quân tinh nhuệ đi trấn áp bè phái còn sót lại chưa tới 30.000 người của tộc Hung Nô, chắc chắn sẽ thành công ngay lập tức.
Nhưng kết quả nằm ngoài dự đoán của mọi người, 50.000 quân được điều đi nhưng chỉ hòa với 30.000 quân địch và có nguy cơ thua cuộc.
Chưa yên sóng gió đã nổi phong ba, vào thời khắc then chốt lúc hai đội quân đang đối đầu nhau ở Bắc Cương.
Ranh giới phía Bắc cách Kinh Thành không xa bất ngờ xảy ra cuộc nội chiến.
Tin tức vừa truyền tới, người dân ở nhiều huyện phía Bắc đã xông vào Nha Môn đập phá cướp đoạt thương khố của quan chức, nghiêm trọng nhất là các huyện cạnh sườn núi.
Mâu thuẫn giữa chính quyền và người dân dẫn đến thương vong nghiêm trọng, sự phẫn nộ của dân chúng bất ngờ nổi lên, nếu không có biện pháp xử lý triệt để chắc chắc nhân dân sẽ đứng lên khởi nghĩa vũ trang.
Tin tức được truyền tới phủ Diêu Vương đầu tiên, loại tin tức này có thể nói là khiến người ta hết sức kinh ngạc.
"Sao lại thành ra thế này? Mấy năm nay, tộc Hung Nô ở phương Bắc dưới sự cai quản của chúng ta không phải đã ổn định rồi sao? Sao đột nhiên lại bạo phát trên quy mô lớn như thế này?"
Xuân Phong nhìn bức thư mình vừa nhận được trên tay, trong lòng có dự cảm không lành, như thể sắp xảy ra chuyện gì lớn xảy ra.
“Chắc chắn không phải trùng hợp mà xảy ra nội chiến như vậy vào thời điểm này. Bắc Cương xảy ra chiến tranh, bây giờ lại xảy ra nội chiến, rõ ràng là có người cố ý. Nhưng nàng đừng lo lắng, ta đã có biện pháp ứng phó ở đây rồi, nàng yên tâm đi!”
Bách Lý Mặc Thần nhìn lá thư trong tay Xuân Phong, vẻ mặt bình tĩnh như cũ kiên nhẫn an ủi nàng.
"Ừm! Có chàng ở đây là ta yên tâm rồi."
Xuân Phong gật đầu dịu dàng nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ cần hắn ở đây, nàng tin rằng mọi chuyện đều có thể giải quyết được.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Đúng rồi, về quả l.ự.u đ.ạ.n khói đó, ta đã tạo ra một thứ đồ mới ở đây, chàng có thể thử xem sao."
Dừng một chút, Xuân Phong nhớ tới chiếc mặt nạ bảo hộ mình vừa mới làm hôm nay, quay sang nói với Bách Lý Mặc Thần.
"Nàng có ý tưởng mới gì sao?"
Ánh mắt Bách Lý Mặc Thần hiện lên sự bất ngờ.
Mỗi lần nàng ra tay chắc chắn sẽ giúp hắn giải quyết được những vấn đề lớn.
"Chàng đợi chút..."
Xuân Phong mỉm cười nói với Bách Lý Mặc Thần, đồng thời gọi Hàm Châu bên ngoài thư phòng vào.
"Hàm Châu, mang đồ vào đi!"
Sau khi Xuân Phong nói xong, Hàm Châu bước vào thư phòng với một thứ đồ quái lạ trên tay.
Bách Lý Mạc Thần nhìn món đồ quái lạ này, lông mày nhíu chặt lại, trong lòng chỉ có một ý nghĩ.
Vương phi bé nhỏ của hắn quả thực không giống người thường. Mỗi lần đưa một thứ đồ ra đều khiến người ta kinh ngạc như vậy!
"Đây là..." Bách Lí Mặc Thần chỉ vào thứ trong tay Hàm Châu hỏi.
"Đây là ý tưởng mới của ta, nó gọi là mặt nạ phòng độc đơn giản." Xuân Phong cầm chiếc mặt nạ xấu xí như mũi lợn lên kiêu hãnh khoe với Bách Lý Mặc Thần.
"Mặt nạ phòng độc? Ý nàng là cái mặt nạ này có thể chống lại khí độc phát ra từ quả l.ự.u đ.ạ.n khói đó sao?"
Bách Lý Mặc Thần lần này thật sự bất ngờ, kích động nói.
Quả nhiên, tin vợ chắc chắn không thiệt, lần này Vương Phi bé nhỏ lại một lần nữa giúp hắn giải quyết được một vấn đề khó khăn.
"Ừ, đây cũng không thể nói là hoàn toàn phòng ngự được, cụ thể thì còn phải áp dụng vào thực tế, thí nghiệm này của ta cho thấy hiệu quả không tệ nên ta đã phái người gấp rút làm một mẻ để đưa ra tiền tuyến thử xem sao."
Xuân Phong không khỏi bật cười khi thấy người đàn ông của mình đang nhìn mình với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Khó mà có thể nhìn thấy được vẻ mặt này của Diêu Vương gia !
"Ừm, chỉ cần có tác dụng là được, nếu nàng cần gì cứ để Lam Dịch trực tiếp đi mua."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-566.html.]
Bách Lý Mặc Thần cũng không lo lắng việc mặt nạ này có thể sử dụng được hay không.
Bởi trong mắt hắn, vợ của hắn chưa bao giờ thất bại.
Xuân Phong lắc đầu sau khi nghe những lời hắn nói, cười nhẹ.
"Không cần chuẩn bị gì cả, nguyên liệu sử dụng đều là những nguyên liệu đơn giản, dễ tìm, chúng đều có sẵn trong cửa hàng của chúng ta."
Nguyên liệu gồm một ít vải bông thoáng khí, da động vật và bìa cứng được nàng đặc biệt chế tạo.
Bọc bên trong bằng than hoạt tính đã được chọn lọc kỹ lưỡng và một ít bột thuốc bắc, khâu lại là đã có một chiếc mặt nạ phòng độc đơn giản tiện lợi.
Lựu đạn khói không chỉ có kích thích lớn đối với hệ hô hấp mà thậm chí còn gây kích thích thị giác.
Xuân Phong trực tiếp khâu chiếc kính mới vào phần mắt, tuy chi phí có cao hơn một chút nhưng lại rất cần thiết.
"Thời gian này vất vả cho nàng rồi!"
Bách Lý Mặc thần vui vẻ ôm Xuân Phong vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc xõa trên trán nàng.
Trong suy nghĩ của hắn, nàng lúc nào cũng cẩn thận, chu đáo như vậy.
"Sao lại vất vả, giữa ta và chàng đâu cần phải câu nệ như vậy, chàng cũng nên nhanh chóng vào cung để cùng Vân Tấn bàn về chuyện nội chiến đi, chuyện này rất quan trọng, không thể chậm trễ được."
Xuân Phong nghe được lời nói ấm áp của hắn, mỉm cười tiễn hắn ra khỏi thư phòng.
Việc lớn trước mắt, hai người cũng không quá quan tâm đến tình cảm nam nữ, Bách Lý Mặc Thần nhanh chân đi về phía hoàng cung.
Hoàng Thượng đã truyền chỉ cho một số đại thần phụ tá đến Ngự Thư Phòng để báo cáo tình hình của đám dân bạo động càng sớm càng tốt và bàn cách dẹp yên nội chiến.
Trong Ngự Thư Phòng lúc này có rất nhiều tiếng ồn ào không ngừng.
Nguyên nhân là do một số đại thần phụ tá có quan điểm khác nhau.
Một số lão thần vốn luôn có thái độ thù địch với tộc Hung Nô hầu hết đều ủng hộ chiến tranh và nhấn mạnh việc sử dụng các biện pháp quân sự để trấn áp đám dân bạo động.
Một số quan đại thần mới có năng lực, tin vào việc dùng lòng nhân từ để trị nước nên chủ trương tập trung vào việc xoa dịu người dân.
Cho dù chỉ là một đám dân bạo động nhưng họ vẫn là người của Thiên An, một bậc quân vương làm sao có thể sử dụng vũ khí chống lại chính người dân của mình?
Trước cách lập luận của phe bình định, phe chiến tranh dùng cách xoa dịu rồi nổi loạn để bác bỏ.
Phe bình định nhấn mạnh rằng cách trị nước bằng lòng nhân từ là cách trị nước của một vị vua khôn ngoan lại dấy lên một trận ầm ĩ.
Từ sau buổi trưa đến khi ánh đèn mờ đi,màn đêm buông xuống, họ vẫn chưa có được một kết quả thống nhất.
Bách Lý Mặc thần im lặng nhìn từ đầu tới cuối, cảm giác như có một bàn tay to lớn vô hình nào đó đang muốn xé nát những người này.
Cuối cùng hắn mất kiên nhẫn đập bàn, trầm giọng nói: "Ngày mai, bổn vương sẽ đích thân đi xử lý đám dân bạo động đó!"
Bách Lý Mặc Thần vừa nói xong, tất cả đám quan thần đều im lặng.
Ngự Thư Phòng yên tĩnh đến lạ thường.
"Vấn đề này chỉ cần Diêu Vương gia ra tay chắc chắn sẽ được giải quyết hoàn toàn, Bệ hạ, thần tán thành."
Trong bầu không khí có chút trì trệ và khó xử, Hộ Quốc Công Hạ Nhân Ngọc là người đầu tiên phá vỡ cục diện, hành lễ với Hoàng đế trẻ rồi lập tức mở miệng báo cáo.
Chỉ là một hành động vô hình có chủ đích cũng như đang nhắc nhở chúng quan đại thần rằng Hoàng Thượng còn đang ở đây, bọn họ đừng quá hỗn xược.
Các quan đại thần nghe thấy vậy lập tức cảm thấy sầu thảm, chỉ vì đám dân bạo động mà hai bên tranh chấp một hồi lâu.
Bây giờ mới tỉnh táo lại, bọn họ hoảng sợ, lập tức đối mặt với Hoàng đế trẻ quỳ gối cúi đầu, chắp tay tạ tội.
"Hoàng Thượng thứ tội, là thần cư xử không đúng mực, tội đáng muôn chết!"
"Các khanh đừng hoảng sợ, các vị chỉ đang dốc lòng vì việc nước mà thôi, cho dù mắc phải chút sai sót cũng không phải chuyện to tát gì!"
Nghe vậy, Bách Lý Vân Tấn lờ mờ nhìn các đại thần đang quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng nói.
Chính vì ngữ khí nhẹ nhàng này khiến các quan đại thần cảm thấy lạnh sống lưng, bất an lo sợ.