Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 556

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:54:00
Lượt xem: 38

Trong bữa tối, Bách Lý Mặc Thần mặc thường phục, dáng người cao lớn, vẻ mặt vui vẻ ngồi vào bàn, ánh mắt đầy dịu dàng bóc một đĩa thịt tôm đặt trước mặt Xuân Phong, nhẹ nhàng hỏi:

"Hôm nay đến Kỷ phủ sao? Tình hình thế nào rồi?"

"Vâng, cũng ổn!"

Xuân Phong nhìn miếng thịt tôm trắng nõn trên đĩa, gắp một con chấm thêm chút nước sốt, ăn một miếng, lúc này mới thỏa mãn nói.

Vẻ mặt thỏa mãn kia của Xuân Phong, khiến mấy đứa nhỏ chảy nước miếng, một đám nhìn cha với ánh mắt mong chờ, nhưng lại nhận được ánh mắt từ chối của vị vương gia nào đó.

Ý tứ rõ ràng 'Muốn ăn thì tự bóc!'

Vân Oanh và Vân Tễ đều cúi đầu với vẻ mặt thất vọng, trong lòng thầm nghĩ: "Phụ thân đúng là người thiên vị nhất! Hứ!"

"Ừm, vậy tiếp theo nàng tính làm thế nào?" Trong mắt của Bách Lý Mặc Thần chỉ có vẻ mặt tươi cười đầy thỏa mãn của Xuân Phong, hoàn toàn không để ý tới sự thất vọng của mấy đứa nhỏ.

Xuân Phong nhìn dáng vẻ bĩu môi của mấy đứa nhỏ, có chút thương xót đem tôm đã bóc vỏ trên đĩa, cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một con, sau đó kêu hạ nhân đến giúp hai đứa nhỏ bóc vỏ tôm, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Bách Lý Mặc Thần.

"Việc này tạm thời ta vẫn chưa có quyết định. À, phải rồi, khi nào Vân Tấn mới có thể trở về phủ ở? Lần trước mẹ nói là nhớ nó rồi, muốn đến thăm nó."

Xuân Phong ngẩng đầu hỏi.

Lúc trước nàng đã hứa đợi Vân Tấn trở về, sẽ đón mẹ qua ở vài ngày.

Đúng lúc nhân lúc này đón đệ đệ qua, cũng dễ để quyết định việc chung thân đại sự của đệ ấy.

Trong lòng Xuân Phong vẫn đang tính toán.

"Ừm, bận xong mấy ngày này liền có thể trở về ở vài hôm rồi, ta sẽ nói trước với nó."

Bách Lý Mặc Thần sau khi cân nhắc một chút rồi trả lời.

"Ừm, đã mấy ngày không gặp Vân Tấn rồi, cũng không biết nó sống có tốt không."

Xuân Phong gật đầu, nhưng chỉ cần nghĩ đến con trai phải sống một mình trong cung, trong lòng nàng không khỏi đau lòng.

"Mẫu thân, ca ca trở về ngoại tổ mẫu cũng sẽ đến đây sao?"

Vân Tễ vừa đang ăn một miệng đầy đồ ăn bỗng nhiên phấn khích lên tiếng hỏi.

"Ừm, đúng vậy, ca ca và ngoại tổ mẫu đều sắp đến đây rồi! Vân Tễ có vui không?"

Xuân Phong nhẹ nhàng yêu thương xoa cái đầu nhỏ của Vân Tễ, cười nói.

"Dạ vui, ca ca và ngoại tổ mẫu đến, Vân Tễ lại có thể có thật nhiều đồ ăn ngon rồi."

Vân Tễ chớp đôi mắt to, vui vẻ nói.

"..." Xuân Phong trầm lặng, thì ra đứa nhỏ này vui vì có đồ ăn ngon!

Cái tính háu ăn này rốt cuộc là giống ai đây?

Ngày thứ hai, Xuân Phong phái Huyền Dịch đi đón mẫu thân và đệ đệ qua.

"Mẹ, lần này đến hãy ở lại đây thêm vài ngày đi, mấy đứa nhỏ đều rất nhớ người đó." Xuân Phong kéo cánh tay của mẫu thân, vừa đi đến phía sau hoa viên, vừa nói.

"Ừm, được! Thật ra chúng ta cách nhau rất gần, lui tới cũng thuận tiện, không cần phiền phức như vậy." Hạ thị mẹ của Xuân Phong giọng ôn hòa nói, chuyển sang hỏi một việc khác.

"Phong nhi, việc lần trước mẹ nhờ con đi hỏi thăm..."

Lời Hạ thị mới nói nửa chừng, nhưng Xuân Phong lại nghe hiểu tất cả.

"Mẹ, không vội, nữ nhi đã hỏi thăm rõ ràng rồi, chúng ta đi vào đại sảnh phía sau rồi nói."

Xuân Phong gật đầu, cười nói.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Đợi lát nữa con phải nói rõ cho ta nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-556.html.]

Hạ thị liên tục gật đầu, dáng vẻ đó giống như là đặt được hòn đá trong lòng xuống.

Vừa vào trong hiên nhà hậu viên, Hạ thị liền kéo lấy Xuân Phong tra hỏi cẩn thận.

"Phong Nhi, mau nói với mẹ, đại cô nương Kỷ gia đó, nhân phẩm như thế nào? Chứng bệnh đó của nàng ta có thể trị khỏi không?"

Những câu hỏi của Hạ thị hơi quá vội vã, khiến cho Xuân Phong có chút ghen tị.

Chỉ thấy nàng bĩu môi, giả vờ tức giận nói: "Mẹ, mẹ thật là thiên vị đó, hôn sự của con với đại tỷ năm đó không thấy người lo lắng như vậy?"

"Ôi chao, con gái tốt của ta à, hôn lễ của các con lúc đó có thể đến phiên ta lo lắng cho các con sao? Hơn nữa hiện giờ ta không phải cũng là lớn tuổi rồi, nôn nóng được bế cháu trai sao!"

Hạ thị nghe vậy, có chút ngượng ngùng giải thích.

"Được rồi, con đùa với mẹ thôi! Mẹ, Mẹ cứ yên tâm đi, con đã giúp mẹ xem qua tiểu thư Kỷ gia đó rồi. Cũng coi như là không tệ, làm con dâu của mẹ vẫn có thể làm được."

Xuân Phong gật đầu cười nói.

Dựa theo tình hình quan sát của nàng ngày hôm đó, Kỷ Phương Hoa kia khá tốt, dù sao cũng có một người mẫu thân tốt dạy dỗ.

Hôm đó khi Xuân Phong đi thăm thư phòng nhỏ của Kỷ tiểu thư, thấy chữ nàng ta viết, thanh thoát tự do, trong nét bút lại lộ ra sự dứt khoát, có lẽ giống như nàng ta, nếu không có những rắc rối trước đó, Kỷ tiểu thư này cũng đáng là một vị hiền thê.

Đồng thời Xuân Phong quan sát một chút về bố cục tổng thể của thư phòng, đơn giản nhã nhặn, nhưng cũng bộc lộ ra những chi tiết tinh xảo, thấy được suy nghĩ tinh tế của nàng ta.

Điều càng khiến Xuân Phong cảm thấy hứng thú là, hầu hết sách trên kệ sách của vị Kỷ đại tiểu thư này du ký, binh thư các loại.

Không hiểu sao hai người lại có nhiều chủ đề nói chuyện hơn, ngày hôm đó trò chuyện cũng coi như là rất thoải mái.

Nói đến đây, Xuân Phong cũng thản nhiên cười.

"Ừm, nói như vậy, đại tiểu thư nhà này quả thật là rất tốt, chỉ là không biết Sinh Nhi đối với nàng ta..."

Hạ thị hài lòng gật đầu, chớp mắt lại bắt đầu lo lắng.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Việc này à, trực tiếp gọi người đến đây hỏi thử là biết ngay."

Xuân Phong quay đầu vẫy tay với Phủng Nguyệt bên cạnh, phái người đi đến chỗ Du thần y gọi người qua đây.

Khi Phủng Nguyệt đi tìm người, Xuân Sinh đang cùng Du thần y bàn bạc việc của Tế An Đường.

Vừa trò chuyện không bao lâu, liền bị Phủng Nguyệt kéo đi.

Vẻ mặt Xuân Sinh lúc đó hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mới ngồi xuống, liền nghe thấy chuyện mẹ nói lại là hôn sự cho y, y gần như chỉ muốn đứng dậy chạy trốn, vừa đứng dậy, liền bị nhị tỷ phía sau gọi.

"Nếu như đệ không lo mà lắng nghe, vậy ta sẽ để Tấn Nhi ban thánh chỉ cho đại tiểu thư Kỷ gia kia một mối nhân duyên tốt!"

Quả nhiên lời Xuân Phong vừa nói ra, thành công khiến cho Xuân Sinh vừa đứng dậy dừng bước.

Xuân Phong đột nhiên cảm thấy, ở một số phương diện nào đó, có một đứa con trai là hoàng đế rất có ích.

Xuân Phong sờ cằm một chút, rồi đứng dậy, vòng qua Xuân Sinh hai vòng, buồn bã nói.

"Ôi, ta nói đệ sao mà mấy năm nay cứ nhắc tới chuyện thành thân là chạy, hóa ra là có người trong lòng rồi à!"

Xuân Phong nhìn Xuân Sinh với vẻ mặt thì ra là thế.

"Đâu, đâu có người trong lòng gì chứ, nhị tỷ tỷ đừng nói bậy!"

Vành tai của Xuân Sinh bỗng nhiên đỏ lên, có chút lắp bắp trả lời.

"Vậy sao? Không có người trong lòng thì đệ làm gì phải lo lắng hôn sự của Kỷ đại tiểu thư như vậy? Nhưng có hay không cũng không sao rồi!

Dù sao vị đại tiểu thư Kỷ gia kia cũng không còn nhỏ nữa, ta đây sẽ để Tấn Nhi chỉ cho nàng ta một nhà chồng tương lai, coi như là làm một việc tốt vậy."

Xuân Phong rõ ràng đã thấy tâm trạng khác thường của Xuân Sinh, nhưng vẫn cố ý nói.

"Nhị tỷ, tỷ...tỷ làm như vậy không tốt đâu, chung thân đại sự của người ta, sao tỷ lại tùy ý nhúng tay vào, không chừng người ta đã có người trong lòng rồi thì sao!" Nghe vậy Xuân Sinh bắt đầu căng thẳng, có chút sốt ruột nói.

Loading...