Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 548

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:50:09
Lượt xem: 18

Mãi đến khi bữa tối kết thúc, Xuân Sinh vẫn chưa trở về.

Xuân Phong nhìn thấy trời đã tối thì đưa hai con về vương phủ trước.

Trên xe ngựa, Xuân Phong đắp cho Vân Tễ đã ngủ say một chiếc chăn mỏng, lúc này mới gọi Phủng Nguyệt luôn theo sau dặn dò.

"Phủng Nguyệt, hôm nay ngươi đi ra ngoài hỏi thăm tình hình của Kỷ phủ và Kỷ đại tiểu thư."

"Vâng! Vương phi, đây là ......"

Phủng Nguyệt gật đầu đồng ý, nhưng nàng ấy có chút khó hiểu.

Bởi vì lúc hai mẹ con Xuân Phong nói chuyện về Kỷ phủ, thì Phủng Nguyệt đang chơi cùng hai vị tiểu chủ tử ở phòng bên, cho nên nàng ấy không hiểu vì sao vương phi lại đột nhiên bảo nàng ta tìm hiểu về Kỷ phủ.

"Không có gì, ta chỉ muốn biết tình hình của Kỷ phủ, hôm nào đó đến thăm hỏi thì có thể chuẩn bị tốt hơn."

Xuân Phong hơi cong môi nhẹ nhàng giải thích.

"Vâng, ngày mai nô tỳ sẽ đi!"

Phủng Nguyệt cung kính đáp lời rồi không hỏi gì thêm.

Về tới vương phủ, Xuân Phong gọi Vân Tễ dậy, rèm xe ngựa được nhẹ nhàng vén lên.

"Chàng vừa mới trở về à?"

Xuân Phong vừa ló đầu ra khỏi xe thì thấy khuôn mặt anh tuấn bên ngoài, nàng hơi ngạc nhiên hỏi.

"Ừm, vừa về tới phủ, quản gia nói nàng về thăm nhạc mẫu, đang định đi tìm nàng."

Ánh mắt Bách Lý Mặc Thần tràn đầy dịu dàng, mang theo chút mệt mỏi nói.

"Gần đây chàng cũng rất vất vả, sao chàng không ở trong phủ nghỉ ngơi, mẹ con chúng ta còn có thể chạy mất sao?"

Xuân Phong nghe thấy lời này, cả khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, người này từ khi nào lại trở nên dính người như vậy, mới nửa ngày không gặp đã vội vàng chạy đi tìm!

Xuân Phong vừa nói vừa định bế Vân Tễ, nhưng Bách Lý Mặc Thần đã vươn tay ra trước, ôm đứa bé vào lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-548.html.]

"Không sao, những chuyện quan trọng đều đã xử lý xong, ở trong phủ cũng nhàm chán, với lại cũng khá lâu rồi ta không đi thăm nhạc mẫu và tiểu cữu."

Bách Lý Mặc Thần cười cười, một tay ôm Vân Tễ, theo sau là con gái, tay kia ôm thê tử.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Vân Oanh nghe cha mẹ mình nói chuyện, vụng trộm cười khúc khích.

Rõ ràng cha không gặp mẹ một lúc là nhớ mẹ rồi, vậy mà còn cứng miệng.

Về tới viện, Vân Tễ được ma ma bế đi, Vân Oanh cũng ngoan ngoãn trở về phòng, để lại không gian yên tĩnh cho cha và mẹ.

"Hôm nay Vân Tấn không về sao?"

Suốt đường tới đây Xuân Phong đều không thấy con trai lớn của mình, không khỏi nhíu mày hỏi.

Vân Tễ và Vân Oanh sau khi trở về phòng, ai nấy cũng đều hỏi đi hỏi lại mấy lần ma ma bên cạnh mình.

"Bây giờ Vân Tấn đã lên ngôi, mặc dù chưa chấp chính nắm quyền, nhưng cũng không thể ngày ngày ở trong vương phủ, tóm lại vẫn phải quen dần với cuộc sống trong cung."

Thấy tâm trạng của thê tử không tốt, Bách Lý Mặc Thần có chút khó mở miệng nói.

"Nhưng mà, Vân Tấn vẫn chỉ là một đứa trẻ......"

Xuân Phong buột miệng thốt lên, ở trong lòng nàng bất kể thân phận của Vân Tấn là gì, bao nhiêu tuổi, thì vẫn mãi là con của nàng.

Bách Lý Mặc Thần hiểu đây là tình yêu thương con cái của nàng, liền đứng dậy ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nói.

"Yên tâm, không phải lúc nào cũng ở trong cung, mà chỉ vài ngày lại ngủ ở trong cung một lần, từ từ làm quen trước, sớm muộn gì cũng phải sống trong cung mà!"

Xuân Phong nghe được những lời này thì lông mày càng nhíu chặt hơn, ích kỷ mà nói chỉ cần nàng nghĩ đến sau này con trai của mình bị nhốt trong cái lồng giam thâm cung lạnh lẽo kia, thì trái tim của nàng lại đau đớn vô cùng.

Nhưng đất nước không thể một ngày không vua, dân chúng càng cần một vị minh quân, sự bất đắc dĩ của nàng, có lẽ chỉ có người nam nhân đang bên cạnh nàng này mới có thể hiểu được!

Nàng và hắn đã tránh thoát, nhưng con trai của họ lại không thể thoát khỏi, lẽ nào đây thật sự là trách nhiệm mà họ không thể trốn tránh!

"Được rồi, đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai Tấn nhi sẽ về, hôm nay hiếm khi bọn nhỏ ngoan ngoãn, chúng ta không thể bỏ phí khoảng thời gian tuyệt vời này......"

Bách Lý Mặc Thần ôm lấy Xuân Phong dán sát vào tai nàng thì thầm an ủi một lúc dần dần giọng điệu trở nên ám muội mập mờ.

Những hành động này làm cho hơi thở của Xuân Phong cũng trở nên hỗn loạn, tâm trạng lo lắng ban đầu tạm thời tiêu tan rất nhiều......

Loading...