Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 52

Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:14:58
Lượt xem: 184

“Thúc thúc à, vốn dĩ một gia đình nhỏ như nhà ta không thể có thứ gì tốt, nhưng ông nội ta là một đại phu giỏi, từng cứu một quý nhân, nghe nói là đại thần trong triều. Người đó tặng cho ông nội ta vật này. Nửa năm trước, ông nội ta qua đời, để lại thứ này cho ta.”. Xuân Phong thấy đối phương không dễ mắc mưu,  nên đã bịa ra một câu chuyện, kể xong còn giả vờ buồn bã như thể đang nhớ đến người ông đã mất. Đối phương có vẻ vẫn chưa tin lắm, nàng lại bồi thêm:

- Quý nhân đó nói vật này là vô giá, người ngoài không thể mua được. Nghe nói vật này đến từ Hoàng cung, có người đến tận nơi trả giá 3 ngàn lượng nhưng ông ta không bán.

Xuân Phong cảm khái nói, đến đoạn “3 ngàn lượng”, nàng cố tình nói nhỏ lại, đến gần, như thầm thì với mặt thẹo, sợ người khác nghe thấy.

Nàng cũng bí mật thò tay vào, sờ sờ thanh chủy thủ mà cô vẫn mang bên người. Mặt thẹo nghe thấy số tiền lớn, mắt sáng lên, không nghĩ được gì nữa, vội vã muốn xem bảo bối của Xuân Phong:

- Ồ, ngươi thật sự muốn đưa cho ta đồ quý giá vậy sao?

- Ngài nói gì vậy? Bảo bối dù đáng giá thế nào cũng không thể hơn mạng sống được. Ta rất sẵn lòng dâng lên cho ngài, mong ngài tha cho chúng ta một con đường sống.

Xuân Phong cúi đầu, giả thành bộ dáng tham sống sợ chết.

- Haha, khá khen cho một tiểu nha đầu, mới tí tuổi đã biết thời thế. Được rồi, mang qua đây cho ta đi. Nếu thật sự là đồ tốt như ngươi nói, ta sẽ thả ngươi đi.

Thấy đối phương đã mắc câu, một tia sáng xảo quyệt lóe lên trong mắt Xuân Phong.

“Thúc thúc, ta dâng bảo vật lên cho ngài đây.”, Xuân Phong nói, tay thò vào ngực, lấy ra một túi vải nhỏ, chầm chậm đi về phía Mặt Thẹo.

Khi chỉ còn cách Mặt Thẹo vài bước chân, cô nhanh chóng đổi hướng, chạy về phía sau hắn, kề thanh chủy thủ về cổ hắn, uy hiếp:

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

- Không được cử động! Cẩn thận không là rơi đầu!

Nhìn thấy Mặt Thẹo vẫn không cam chịu mà vặn vẹo cơ thể, Xuân Phong càng siết chặt thanh d.a.o găm trên tay, đe dọa.

- Được rồi, ta không cử động, ngươi cẩn thận thanh d.a.o chút.

Mặt Thẹo cũng có chút hoảng sợ.

- Bảo người của ngươi bỏ hết vũ khí, thả chúng ta đi, nhanh lên

Xuân Phong kéo người đàn ông cao hơn mình một cái đầu về phía xe ngựa.

- Mau bỏ hết vũ khí, thả người ra

Mặt thẹo nói với thuộc hạ, đồng thời nháy mắt. Xuân Phong chỉ lo nhìn toán cướp mà không để ý đến hành động nhỏ này của Mặt Thẹo.

- Mọi người, lên xe, mau lên!

Xuân Phong hét lên với đám người đang run rẩy. Nghe tiếng hét của cô, đám người như bừng tỉnh, hoảng sợ leo lên xe ngựa. Xuân Phong nháy mắt với mẹ, ý bảo bà đừng lo lắng. Vào đúng lúc Xuân Phong đang phân tâm, 2 tên cướp đứng gần cô nhất bất ngờ cầm đao, lao về phía cô. Thấy thế, mẹ Xuân Phong sợ hãi, lịm đi. Xuân Phong phát hiện ra hành động của 2 tên đó, đành phải buông người trong tay ra, lách người tránh đòn tấn công. Xét về thực lực, Xuân Phong không thể sánh với những nam nhân lực lưỡng này, chỉ biết né trái né phải, chờ cơ hội. thấy thời cơ, Xuân Phong rắc một nắm bột trắng, sau đó định xoay người bỏ chạy, lại bị mấy tên cướp chặn lại.

“Còn muốn chạy sao? Hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi, đi c.h.ế.t đi.” Nói xong, hắn giơ đao lên.

“Chết tiệt, chả nhẽ hôm nay mình lại chớt ở đây? Ta còn chưa muốn chớt, mới tiết kiệm được mấy đồng, còn chưa kịp dùng, không thể chớt thế này được.”

Xuân Phong vừa nghĩ vừa nhìn xung quanh, tìm cơ hội phản công. Ngay lúc Xuân Phong sắp tuyệt vọng, một thanh kiếm chợt bay tới, đánh bay kiếm của tên cướp ra xa. Một bóng đen lướt qua, đầu tên mặt thẹo đã rơi xuống đất. Những tên cướp còn lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sự hãi. Người có công phu tốt nhất trong đám cướp chính là mặt thẹo, thế mà chưa kịp kêu 1 tiếng đã chớt, họ sao dám manh động.

“Không muốn chớt thì mau cút. “Một người đàn ông áo đen, cầm trường kiếm, chắp hai tay sau lưng, sát khí bừng bừng, quay lưng nói với bọn cướp. Bọn cướp nhất thời sợ hãi đến bủn rủn chân tay, vừa chạy vừa bò rút lui. Người đàn ông liếc nhìn Xuân Phong, không nói gì, lạnh lùng đạp gió bay đi.

“Ơ, còn chưa kịp cảm ơn.” Xuân Phong chưa kịp nói gì, hắn đã biến mất.

Woa, nhìn hắn bay thích thật. Mà thôi, đi về đã.

Xuân Phong cất con d.a.o găm đi, đây chính là thanh chủy thủ cô lấy trước trên người Bách Lý Mặc Thần. Sau khi chữa thương cho hắn xong, cô muốn đưa lại cho hắn nhưng lại quên mất, không ngờ đến hôm nay lại dùng đến.

Xuân Phong quay người, chạy về phía xe ngựa:”Mọi người có ổn không? Mẹ, đại tỷ, Xuân Sinh đâu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-52.html.]

Xuân Phong nhéo nhéo để mẹ cô tỉnh lại. Mới tỉnh dậy, bà đã ôm Xuân Phong khóc.

“Mẹ ơi, được rồi, mọi chuyện ổn hết rồi, đừng khóc nữa.” Xuân Phong ôm lấy mẹ.

“Ôi, sao con ngốc thế? Con là một đứa nhỏ thôi, sao con lại làm thế, nếu có chuyện gì xảy ra thì biết làm sao?” mẹ Xuân Phong lau nước mắt.

“Mẹ, con sai rồi, lần sau con không làm thế nữa. Mẹ, không sao rồi.” Xuân Phong nhẹ vỗ lưng mẹ, dỗ dành.

Xuân Phong biết hành động của mình có chút liều lĩnh, nhưng nếu không phản kháng, cứ yên lặng chịu ấm ức thế sao? Đó không phải là phong cách của Xuân Phong. Mẹ Xuân Phong thực sự rất sợ hãi. Có trời mới biết, khoảnh khắc hai thanh đao hướng về Xuân Phong, trái tim bà bị bóp nghẹt, không thể nào thở được. Tỉnh dậy, thấy con gái bình yên vô sự, bà mới có thể thả lỏng.

Tâm trạng của bà vẫn hoảng loạn trên suốt quãng đường, không khí vui vẻ cũng hoàn toàn bị gạt bay.

 

    ...

 

  Ngày cuối năm, Xuân Phong dậy thật sớm, nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn cho cả nhà, có chân giò om, thịt lợn om, gà quay, canh trứng.

“Được rồi, Xuân Phong, đừng nấu nữa, nhiều lắm rồi con.” Mẹ nhìn Xuân Phong vẫn đang bận rộn trong bếp, nói

“Mẹ ơi, hôm nay là giao thừa, chúng ta phải ăn một bữa thật no. Nhân tiện gọi nhà Tần thúc qua đây ăn luôn, thời gian qua mọi người giúp đỡ nhà chúng ta nhiều rồi.” Xuân Phong mỉm cười, lau mồ hôi, trả lời mẹ.

“Được rồi, hôm nay chúng ta vui vẻ một hôm, để mẹ qua gọi Tần thúc một tiếng.” mẹ Xuân Phong cũng cảm thấy đêm giao thừa nên quây quần vui vẻ bên nhau.

“Đến đây, hôm nay là ngày vui, chúng ta uống một ly đi. Chúc cho cuộc sống của chúng ta càng ngày càng tốt, kiếm được ngày càng nhiều tiền.” Xuân Phong nâng ly rượu gạo lên, nói.

“Đúng rồi, nâng ly!” Mọi người đồng thanh

“Mẹ, ăn thêm đi. Xuân Sinh cho đệ đùi gà này.” Xuân Phong gắp chiếc đùi gà vào bát Xuân Sinh.

“Tần thúc, Tần thẩm, Hạnh Hoa tỷ tỷ, Trụ Tử, đại tỷ, mọi người ăn đi. Để thừa là lãng phí lắm đấy.” Xuân Phong mời mọi người.

Mẹ Xuân Phong nhìn con gái hiểu chuyện, không khỏi có chút chạnh lòng. Nếu chồng bà không mất, bà thân là mẹ lại vô năng, Xuân Phong sao lại phải xông pha, mạnh mẽ như thế. Bà cũng lờ mờ nhận ra con gái khác thường, không giống Xuân Phong của ngày xưa nữa.

Về phía Xuân Phong, trong cơ thể cô hiện tại là một linh hồn hơn hai mươi tuổi, cô thấy những việc cô làm gần đây không có gì to tát cả, lại còn rất bình yên, cô thậm chí còn có chút hưởng thụ. Trước đây, ngày nào cô cũng đi làm đến tối mịt, bận rộn đến mức cơm cũng không có thời gian ăn. Bây giờ, cuộc sống của cô yên bình và nhẹ nhàng, cô rất hài lòng.

Ăn tối xong, mẹ Xuân Phong rủ Tần thẩm nói chuyện, Xuân Vũ và Hạnh Hoa cùng nhau thêu thùa. Xuân Phong thì không thích thêu thùa nên cùng chơi với Trụ tử và Xuân Sinh.

Nhưng trò chơi ở thời đại này không có gì thú vị, Xuân Phong đơn giản hóa một số trò chơi ở hiện đại, hướng dẫn cho 2 cậu và cùng chơi, mấy trò kiểu như cờ vây và các trò khác tương tự. Nói chung mấy trò này 2 cậu đều chưa biết chơi, thậm chí là chưa nghe thấy bao giờ. Ba người nhiệt tình chơi, đến mức Xuân Sinh và Trụ Tử có chút nghiện.

Buổi tối, cả nhà quây quần bên bếp lửa, vừa trò chuyện, vừa cắn hạt dưa. Xuân Phong thầm nghĩ, nếu có TV thì thật tuyệt, trước đây cô vẫn thường ngồi xem TV cùng ông trước khi đi ngủ. Haizzz, không biết tình hình ông nội thế nào. Có phải ở chỗ ông bây giờ cũng đang gần đến giao thừa không? Chắc không có cô bên cạnh, ông sẽ cô đơn lắm. Xuân Phong lại nhớ đến ông nội. Quả nhiên người ta không nên rảnh rỗi quá, rảnh rỗi sẽ nghĩ linh tinh.

Vì không có TV để xem, cô quyết định ngồi lên kế hoạch cho năm mới cùng cả nhà.

“Mẹ, sắp đến năm mới rồi, mẹ có dự định gì không?” Xuân Phong đưa một miếng bánh ngọt cho mẹ,  hỏi.

“Mẹ không có dự định gì, chỉ mong gia đình chúng ta được an lành, hạnh phúc bên nhau.” Mẹ Xuân Phong trìu mến nhìn các con.

“Đại tỷ thì sao? Sang năm là đến lễ trưởng thành của tỷ rồi, sắp có người đến cầu hôn rồi.” Xuân Phong cười xấu xa, trêu chọc tỷ tỷ.

“Đồ xấu xa này, muội đang nói gì vậy? Ta còn chưa muốn lấy chồng, ta muốn ở với mẹ mãi.” Xuân Vũ ngượng ngùng nói. Nghe Xuân Phong nói về hôn sự của mình, Xuân Vũ không khỏi ngại ngùng.  Nghĩ đến người đàn ông khí chất kia, mặt cô càng ngày càng đỏ.

“Ấy, sao lại đỏ mặt rồi?” Xuân Phong nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Xuân Vũ, tiếp tục đùa.

“Muội còn trêu nữa là ta không thèm nói chuyện với muội đâu”, Xuân Vũ giả vờ tức giận.

Loading...