Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 50
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:14:25
Lượt xem: 161
Hai người gặp ai cũng khen Xuân Phong, nói cô tài giỏi, 2 người đi theo cô là kiếm được tiền. Việc này cũng làm cho những người mới đăng ký theo Xuân Phong thêm phần tự tin. Thấy tất niên đến gần, Xuân Phong đề nghị cả nhà lên huyện chơi một chút, nhân tiện mua ít đồ dùng Tết. Mấy chị em Xuân Phong đều chưa lên huyện thị, đều rất háo hức. Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, cả nhà Xuân Phong đã rời giường rửa mặt. Thấy nhà Tần thẩm bên cạnh vừa sáng đèn, cả nhà liền chạy đi bắt xe lên trấn. Vội vàng thế là tại vì muốn xuống huyện lị còn phải bắt 1 chuyến xe nữa. Tới thị trấn, cả nhà vội vàng đi ăn sáng, sau đó tiến đến chỗ đỗ xe lên huyện lị. Đang trên đường, đột nhiên có một người gọi:
Xuân Phong, là cô nương đúng không?
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Xuân Phong quay người lại, phát hiện ra là Lưu chưởng quầy:”Lưu chưởng quầy, ngài đi đâu vậy?”
“Ta lên huyện bàn chuyện làm ăn, không nghĩ đến lại gặp cô ở đây. Cô nương đi đâu vậy?” Lưu chưởng quầy cười.
“Ta đưa mọi người lên huyện chơi, cho biết đây biết đó.” Xuân Phong chỉ vào mọi người đi cùng.
“À, là vậy sao? Hay mọi người đi cùng ta đi, dù sao cũng tiện đường.” Lưu chưởng quầy mời Xuân Phong.
“Chuyện này…Có làm phiền ngài không?” Xuân Phong ngại ngùng.
“Tiện đường thôi mà, có gì mà phiền với không phiền.” Lưu chưởng quầy vui vẻ đáp.
“Vậy đa tạ.” Xuân Phong cũng không khách khí nữa, nói lời cảm ơn, rồi gọi người nhà lên xe Lưu chưởng quầy.
Xe này nhìn bên ngoài thì không khác gì mấy, nhưng bên trong lại cực kỳ rộng rãi. Xuân Phong ngầm so sánh chiếc xe này với xe bò của lão Vương, có thể coi một cái là xe cỏ, một cái là BMW á. Sự thật chứng minh, BMW có giá trị của BMW, lộ trình đáng ra phải đi 2 tiếng, BMW chỉ dùng hết nửa tiếng.
“Đạ tạ Lưu chưởng quầy, Xuân Phong cáo từ.” Tới nói, Xuân Phong liền xuống xe.
“Tạm biệt.” Lưu chưởng quầy đáp lễ rồi đánh xe rời đi.
“Oa, hóa ra đây là thị trấn. Đại tỷ, tỷ xem, đèn lồng kia to quá.” Xuân Sinh vừa xuống xe đã ngó đông ngó tây, phấn khích nói.
“Mới thế này mà đã làm đệ choáng ngợp rồi? Ta nghe nói kinh thành còn đẹp hơn, rộng hơn nhiều, đến lúc đó xem đệ phấn khích thành dạng gì.” Xuân Phong trêu đùa nhìn Xuân Sinh.
Nghe nhắc đến kinh thành, ánh mắt mẹ Xuân Phong chợt tối sầm xuống,bà cúi gầm mặt xuống, để không ai phát hiện ra sự khác lạ của bà. Lúc này, ở huyện lị cũng đang trang trí đón Tết. Khắp nơi đều chăng đèn kết hoa, xanh xanh đỏ đỏ, trông rất có không khí. Xuân Phong nghĩ lại, một số phong tục ở đây cũng không khác ở thế ký 21 là mấy, ít nhất là có Tết nguyên đán giống nhau.
Cả nhà đi dạo ở phố ẩm thực trước. Phố ẩm thực ở đây ăn đứt ở trấn, đồ ăn phong phú hơn, cũng ngon hơn nữa. Cả nhà ăn đến no căng mới rời đi. Xuân Phong dẫn Xuân Sinh đến một cửa hiệu sách:”Đi thôi, chọn cuốn sách đệ thích đi, ta ở đây chờ đệ.”
“Vâng.” Xuân Sinh gật đầu, vui vẻ đi vào. Chỉ một lúc sau, Xuân Sinh ôm một chồng sách đi ra. Xuân Phong nhìn thấy hầu hết là luận ngữ. Nàng lại lấy thêm giấy và mực, sau khi thanh toán, 2 người bước ra khỏi hiệu sách.
Tiếp theo là ghé nhà may, mỗi người chọn cho mình mấy bộ quần áo mới. Mặc đồ mới vào, cả nhà đều vui vẻ. Bây giờ họ mới chân chính cảm nhận cảm giác đón Tết. Xuân Phong lại đưa mẹ đi chọn trang sức. Nàng chọn cho mẹ một cây trâm bạch ngọc tinh xảo. Mẹ Xuân Phong sống c.h.ế.t từ chối, nhưng sau đó Xuân Phong nói về sau trong nhà sẽ cần tiếp xúc với nhiều người khác, không chừng sẽ phải tiếp những người có thân phận cao quý, không thể đánh mất thể diện. Nghe thế, mẹ Xuân Phong mới đồng ý mua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-50.html.]
Xuân Vũ sang năm sẽ làm lễ trưởng thành, mẹ cũng chọn cho Xuân Vũ một bộ nữ trang. Xuân Phong chọn cho Xuân Sinh hai cái dây buộc tóc, cuối cùng Xuân Phong lại không chọn gì cho bản thân. Mẹ chọn cho nàng một số món, nàng lại lấy lí do tuổi còn nhỏ, chưa dùng đến để cự tuyệt. Thật ra là nàng không thích mấy thứ đồ trang sức cổ trang. Nàng vẫn thích như ở hiện đại, tùy tiện buộc đuôi ngựa đơn giản, hoặc cắt tóc ngắn ccho gọn gàng. Mua xong đồ, Xuân Phong lại mua thêm ít đồ trang trí và ăn vặt. Thấy mua sắm đã hòm hòm, cả nhà lên xe ngựa đi về.
“Òa, mệt quá, đi dạo cả một ngày, muốn tê chân luôn rồi.” Đại tỷ Xuân Vũ ngồi trên xe ngựa, che miệng ngáp dài.
“Mệt thì ngủ đi, muội trông đồ cho. Mẹ buồn ngủ thì cũng ngủ đi.” Xuân Phong nhìn đại tỷ và mẹ.
“Mẹ không mệt, các con ngủ đi.” Mẹ trả lời.
“Xuân Sinh thì sao?” Xuân Phong nhìn về phía đệ đệ.
“À, đệ cũng ngủ đây.” Xuân Sinh cũng có chút mệt mỏi. Sáng nay cậu phải dậy sớm, lại đi xe đường dài, dạo chơi từ chỗ này sang chỗ khác, người lớn cũng mệt, nói chi là một đứa trẻ con.
Xuân Vũ và Xuân Sinh ngồi dựa vào thành xe mà ngủ, Xuân Phong sửa saonj lại đồ đã mua xong, cũng ngồi xuống nghỉ ngơi. Cô nhìn mẹ, phát hiện mẹ nhìn ra phía ngoài, ngẩn người, không biết đang suy nghĩ gì. Nàng thấy trong lòng ê ẩm, hỏi:
Mẹ à, mẹ đang suy nghĩ gì vậy?
“Không, mẹ có nghĩ gì đâu, chỉ là đang nhớ cha con thôi. Tết đến rồi. Năm nay…”, Nói xong, mắt mẹ đỏ lên. “Nếu cha con thấy con giỏi giang như vậy, sẽ rất tự hào về con.” Mẹ nghĩ lại, thấy dịp năm mới mà nói chuyện này, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng các con, liền sửa lại, nói lái qua ý khác.
“Mẹ, mẹ còn có chúng con. Con tin là cha cũng mong mẹ sẽ vui vẻ sống tiếp quãng đời còn lại.” Xuân Phong an ủi.
Xuân Phong không gỏi an ủi người khác. Ở thế kỷ 21, đôi khi nhiệm vụ yêu cầu phải an ủi người nhà, nàng cũng sẽ nhờ đồng nghiệ ra tay hộ.
“ừ, không nói chuyện không vui nữa. Con cũng ngủ đi, tí nữa đầy xe thì sẽ xuất phát thôi.”
“Vâng, mẹ cũng nghỉ chút đi.” Xuân Phong gật đầu, dựa vào lòng mẹ, nhăm smawts dưỡng thần.
Không biết xe ngựa đủ người lúc nào, đã lảo đảo xuất phát. Xuân Phong chỉ định nhắm mắt dưỡng thần chút, đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên, xe dừng lại, làm choh Xuân Phong lảo đảo, đ.â.m về phía trước, nàng cũng vì thế mà tỉnh ngủ hẳn.
“Sao vậy? Sao tự dưng lại dừng xe thế?” Có người bực tức nói. Phu xe không trả lời, thay vào đó là một giọng nói thô kệch, kiêu ngạo:
“Người trên xe đều xuống hết đây cho ta, không muốn chớt thì xuống nhanh.”
Cuối cùng Xuân Phong hiểu ra rồi, thế mà cô lại gặp cướp. Sáng nay ra ngoài quên xem lịch à. Huhu. Mọi người trên xe lần lượt đi xuống, đứng tụm lại, cúi đầu không dám nói gì. Lúc xuống xe, Xuân Phong cố ý đẩy ngườ nhà vào giữa đám người, dặn mọi người cúi đầu xuống, giữ im lặng.