Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 497

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:28:22
Lượt xem: 46

Bản thân lại là lần đầu tiên mang thai, nên vẫn có chút thẹn thùng.

Nghe thấy tiếng thán phục của Xuân Sinh, Bách Lý Mặc Thần nhìn về phía Xuân Phong, hóa ra nàng vẫn chưa nói cho tiểu tử này biết!

Xuân Phong bất lực mỉm cười.

"Ừm!" Bách Lý Mặc Thần lại gật đầu lần nữa, ừm một tiếng xác nhận.

Nhận được đáp án khẳng định, Xuân Sinh càng vui mừng hơn, không nhịn được hét lên: "Quá tốt rồi, đệ lại có thêm một cháu ngoại rồi, thật tốt!"

"Cho nên đệ càng phải nỗ lực hơn nữa, để làm tấm gương tốt cho hai cháu ngoại tương lai mới được nha!" Xuân Phong cười nói.

"Ừm, đệ nhất định sẽ nỗ lực." Xuân Sinh gật đầu, nhưng sau đó lại nói: "Đệ phải đi chuẩn bị lễ vật cho các cháu ngoại, đệ về phòng trước nha!"

Nói xong liền bỏ chạy như một cơn gió, làm cho Xuân Phong ở phía sau thì thầm một trận: "Còn cho rằng gia hỏa này trở nên ổn trọng hơn chút rồi, không ngờ vẫn là dáng vẻ này."

Xuân Phong nhìn bóng dáng chạy đã xa của Xuân Sinh thì bật cười.

"Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, nên vẫn còn tính cách trẻ con, khó tránh khỏi có chút hoạt bát."

Bách Lý Mặc Thần nói với giọng điệu nghiêm túc.

Thực ra Bách Lý Mặc Thần rất ngưỡng mộ tính cách này của Xuân Sinh, nghĩ tới hồi đó hắn ở độ tuổi này thì sớm đã thông thạo chuyện lừa dối lẫn nhau ở trong cung, vì sinh tồn mà không thể không nhẫn nhịn chịu đựng, là một tuổi thơ không hề có ánh sáng.

Có lẽ nên nói là sau khi mẫu phi của hắn qua đời, tuổi thơ của hắn liền không có tồn tại một chút ánh sáng nào nữa.

"Ừm, nhưng như vậy cũng khá tốt, trẻ nhỏ vui vẻ là được rồi." Xuân Phong cũng gật đầu nói.

"Hài tử tương lai của chúng ta cũng sẽ như vậy, luôn luôn vui vẻ mới tốt." Xuân Phong vuốt ve bụng dưới của mình rồi nói tiếp.

"Đương nhiên là tốt, ta nhất định sẽ cố gắng nỗ lực hết sức để bảo vệ nó một đời vô lo." Bách Lý Mặc Thần nghĩ đến hoàn cảnh hồi nhỏ của mình, không nhịn được nói một câu.

Nhưng thế sự luôn khó có thể giống như ý con người, ai lại có thể biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?

"Được!" Xuân Phong cười đáp lại, hai người nhìn nhau cười, rồi cùng nhau ngẩng đầu nhìn vô số ngôi sao sáng rõ trên bầu trời kia.

Bầu trời sao ngày hè thật yên tĩnh và đẹp đẽ, những ngôi sao đều tỏa sáng thật rực rỡ.

Trong mắt của hai người trông giống như một đôi mắt sáng, giống như đôi mắt của hài tử của bọn họ trong tương lai, thật là lấp lánh.

..........

Ngày mồng năm đến rất nhanh, thời gian tổ chức cung yến là vào buổi tối, cho nên Xuân Phong vẫn nằm trên giường như cũ.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, lúc này Hàm Châu, Phủng Nguyệt mới dẫn một nhóm tỳ nữ đến giúp Vương phi chuẩn bị đánh răng rửa mặt và dùng bữa.

"Vương phi, người đã dậy chưa?" Hàm Châu đứng ngoài cửa, khẽ gọi một câu.

Nhưng chỉ nghe thấy bên trong truyền đến một thanh âm mơ mơ màng màng: "Hả?" sau đó lại không có phản hồi nữa.

Lúc này, Xuân Phong đang ngủ ngon, nghe thấy có người đang gọi mình, Xuân Phong liền đáp một tiếng, rồi lại quay người ngủ tiếp.

"Vương phi?" Hàm Châu lại gọi một tiếng.

Vẫn không có phản hồi, lại gọi liên tiếp mấy tiếng nữa, nhưng trừ một tiếng 'hả?' lần đầu tiên kia ra thì không có âm thanh nào nữa.

Hàm Châu suy nghĩ một lúc, rồi đẩy cửa bước vào phòng, nhưng nhìn thấy Vương phi vẫn đang ngủ ngon lành trên giường, không nhịn được lại gần gọi to.

"Vương phi, nên dậy rồi, mặt trời đã chiếu thẳng đến người rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-497.html.]

"Hả? Bây giờ mấy giờ rồi?" Xuân Phong ngủ đến mơ hồ, nhưng nghe thấy động tĩnh những nha hoàn vào phòng vẫn từ từ thức dậy, mở miệng liền hỏi.

"Cái gì?" Hàm Châu không hiểu Vương phi nói mấy giờ là ý gì, không nhịn được nghi hoặc hỏi.

"Há, chính là canh mấy rồi?" Xuân Phong lại sửa miệng hỏi.

"Bây giờ đã là giờ tỵ rồi, Vương phi, người nên dậy rồi, đã giờ này rồi, nhưng vẫn phải ăn một chút đồ, trong bụng của người còn có Tiểu Vương gia đấy!" Hàm Châu nhắc nhở.

"Há, Vương gia đâu?" Xuân Phong nhớ hôm này là ngày tổ chức cung yến, liền hỏi nhiều thêm một câu.

"Vương gia đã đi thượng triều từ sáng sớm rồi, đoán chừng một lúc nữa chắc cũng sẽ trở về, mấy ngày trước, Vương gia còn phân phó trong cung may một bộ phục chế mới cho Vương phi, bây giờ đã đưa đến rồi, người có muốn thử trước không?"

Hàm Châu hầu hạ Xuân Phong thức dậy, vừa trả lời hướng đi của Vương gia vừa hỏi.

"Không cần thử, Vương gia phân phó chắc hẳn là không có vấn đề gì." Xuân Phong lắc đầu nói.

Nhưng trong lòng Hàm Châu lại là một âm thầm nói: "Vương gia phân phó không chỉ là không có vấn đề gì, mà đó đơn giản là cực kỳ tốt. Xem kỹ thuật, kiểu dáng và tay nghề, sợ là thiên hạ cũng khó tìm ra chiếc thứ hai.

Nhưng Xuân Phong lại không biết một phen tâm tư này của Hàm Châu, sau khi đánh răng rửa mặt xong, thì ăn đồ ăn bọn họ đưa đến, sau đó kéo nương thân nhà mình đi may vá thêu thùa.

Nói mới nhớ thì đại tỷ sắp sinh rồi, mà nàng còn chưa chuẩn bị lễ vật, mặc dù bảo vật quý hiếm ở trong phủ không ít, nhưng Xuân Phong cảm thấy những đồ có thể dùng tiền để mua đó, suy cho cùng vẫn là không có tâm ý bằng đồ mình tự làm ra.

Thế là Xuân Phong liền kéo nương thân mình làm tã lót như lời nàng đã nói trước đó.

Thực ra nó tương tự như loại tã lót dùng một lần ở hiện đại, chỉ là Xuân Phong dùng toàn bộ đều là vải cotton nguyên chất và bông.

Trước tiên dùng vải làm ra một túi nhỏ dài, sau đó chừa lại một cái lỗ để có thể nhét bông vào, miệng túi cũng được Xuân Phong xử lý đóng kín, để bông ở bên trong không bị rơi ra ngoài.

Như vậy sau mỗi lần dùng, bông bên trong có thể lấy ra giặt sạch, đồng thời túi vải cũng có thể giặt sạch.

Bởi vì bông có khả năng hút nước tốt, vì vậy sẽ không xuất hiện tình huống giống như Bách Lý Mặc Thần bị tè ra khắp người ngày đó.

Xuân Phong cho rằng loại tã này mặc dù sử dụng tốt hơn loại tã thông thường được làm từ vải, nhưng việc khử trùng vẫn rất phức tạp, đoán chừng một mảnh tã cũng chỉ dùng được bốn, năm lần là vứt đi.

Nhưng nghĩ đến rốt cuộc cũng là con nối dõi của Hoàng gia, xa xỉ một chút cũng không có gì đâu!

Bận rộn như vậy nên thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến chiều, Bách Lý Mặc Thần đã sớm về phủ, đợi Xuân Phong và nương thu dọn thỏa đáng là xuất phát.

Xuân Phong phái người đi Phú Quý Hiên lấy xe đẩy dành cho trẻ em mang vào cung, sau đó mới bắt đầu phân phó người rửa mặt, chải đầu và trưng diện.

"Vương phi, đây là y phục mà Vương gia người mới may."

Hàm Châu, Phủng Nguyệt bưng đến một cái khay, bên trong đặt một bộ hoa phục màu đỏ nhạt, đứng cạnh bàn trang điểm nói.

Xuân Phong để tì nữ chải đầu, cũng không chú ý nhiều, chỉ là nhìn qua một lát, lại ừm một tiếng.

"Ừm, vậy mặc bộ này đi!"

Nhưng vừa dời mắt đi, lại ngay lập tức chuyển trở lại.

Không thể không nói Xuân Phong bị bộ hoa phục màu đỏ nhạt này làm cho kinh ngạc.

Mới chỉ xếp chồng như vậy thôi đã làm cho người ta cảm thấy vô cùng lộng lẫy, giống như đang tỏa ra một tầng ánh sáng lấp lánh.

Những sợi chỉ vàng trên đó quấn quanh nhau, phác họa những đóa đỗ quyên xinh đẹp, chất liệu mỏng, mềm và thoải mái như lụa, sờ lên liền cảm giác được một làn sóng mát lạnh, ngày hè mặc lên người chắc chắn sẽ rất thoải mái.

Mặc dù mỏng và mềm, nhưng lại rất có cảm giác, khi mở ra rất phiêu dật và linh động.

Rõ ràng là một bộ phục chế Vương phi được thiết kế trang trọng, nhưng lại cứ bị làm ra cảm giác tràn đầy sự linh động.

Loading...