Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 477

Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:14:03
Lượt xem: 34

Mấy ngày trước Xuân Phong biết được chuyện này từ miệng của Du thần y.

Mặc dù trước đây Xuân Phong đã có phỏng đoán như vậy, nhưng đến khi chính tai nàng nghe xác nhận của Du thần y, trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm giác có chút quá thảm khốc.

Du thần y nói rằng, từ trước đến nay nếu trong tình huống bệnh dịch không thể kiểm soát thì sẽ thực hiện biện pháp vô cùng cực đoan đó là g.i.ế.c dân chúng cả thành.

Nhưng cho dù tàn sát cả thành thì cũng không một người nào vào thành, mà sẽ chọn cách đốt cháy toàn bộ người trong thành .

Bất kể nam nữ già trẻ, có bị bệnh dịch hay vẫn khỏe mạnh thì sau khi phong tỏa thành họ cũng không thể sống sót ra ngoài.

Cho dù địa vị có cao quý đến đâu, có một thứ chỉ chờ đợi họ là bị thiêu sống.

Xuân Phong đột nhiên hiểu ra, trước kia vì sao Bách Lý Mặc Thần nhất định phải đưa mình trở về kinh thành bình an, nhưng biết không có nghĩa là hiểu, đối với việc hắn bỏ lại mình trong lòng nàng vẫn ghi nhớ.

Điều quan trọng nhất lúc này là làm thế nào để trấn an người dân trong thành, làm thế nào để đối phó với những binh lính bên ngoài thành.

Nghĩ đến thật sự khó chịu, đặc biệt là những ám vệ bên cạnh vương gia.

Bọn họ đã đi theo vương gia nhiều năm, nhưng không ngờ rằng có một ngày lại bị chính người mình bao vây.

"Đừng lo lắng, ta tin rằng thất đệ không phải là loại người làm việc lỗ mãng, quân đội bên ngoài thành không phải vẫn chưa có động tĩnh gì sao?"

Bách Lý Mặc Thần bước lên phía trước vỗ về Xuân Phong đang có chút tức giận và lo lắng, chậm rãi nói.

Hắn nghĩ rằng xuất hiện tình huống này là do tin tức truyền ra ngoài có vấn đề, từ đây truyền tin đến kinh thành cũng phải tám trăm dặm, nhanh nhất cũng phải mất năm ngày.

Trước đó đã gửi hai bức thư, cộng thêm cách đây vài ngày gửi một lần, tổng cộng là ba lần.

Rất có khả năng là bọn họ mới chỉ nhận được hai bức thư đầu, lá thư thứ ba vẫn chưa nhận được, mới xảy ra tình huống như này.

Nhưng đồng thời lúc này hắn cũng nhận được thư từ kinh thành, nói rõ về ý định của năm vạn đại quân.

Hoàng đế cũng nói rằng,tất cả mọi hành động đều do hắn chỉ huy.

Chưa đến lúc bắt buộc thì tuyệt đối không dùng đến biện pháp cực đoan.

Sau khi giải thích với Xuân Phong, Bách Lý Mặc Thần lại đi ra ngoài, đích thân vỗ về động viên mọi người trong thành.

Không thể không nói người có danh vọng nói chuyện vẫn có tác dụng hơn rất nhiều.

Nhờ uy danh của Diêu vương mà người dân Phong Thành đã tạm thời ổn định, nhưng bách tính ở hai thành kia thì.....

Hắn không có thời gian đi nơi nào khác để giải thích nữa, hắn chuẩn bị đi đến doanh trại quân đội.

Vừa nói đến đi doanh trại, Xuân Phong liền lo lắng.

Bởi vì hiện tại bệnh dịch tạm thời được kiểm soát, nhưng vẫn chưa hoàn toàn được loại bỏ.

Những ngày này, có lẽ do tác dụng của tử liên vẫn còn, Bách Lý Mặc Thần không cần uống thuốc cũng không sao.

Nhưng Xuân Phong không dám chắc chắn mầm bệnh ở đây có bị bám trên quần áo mà mang ra ngoài hay không.

Là một đại phu có tinh thần trách nhiệm nghề nghiệp, Xuân Phong vẫn phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

Cho nên, Bách Lý Mặc Thần bị Xuân Phong kéo vào bồn tắm thuốc tắm, quần áo của hắn cũng được đặc biệt khử trùng nhiều lần rồi mới buông tha cho hắn đi.

"Mặc cái này đi, ta sai người đặc biệt khử trùng rồi, chàng có thể yên tâm mặc." Xuân Phong đi đến bên Bách Lý Mặc Thần trên tay cầm chiếc áo choàng màu xanh đậm thêu hoa văn mãng xà.

"Được rồi, đừng lo lắng, vi phu sẽ không có việc gì đâu." Bách Lý Mặc Thần nhìn Xuân Phong hôm nay có tính tình tốt hiếm có đối với mình, vừa cười vừa vòng tay qua ôm lấy eo Xuân Phong nói.

"Ai thèm lo lắng cho chàng chứ? Ta là lo lắng chàng mang theo dịch bệnh ra ngoài sẽ không tốt."

Xuân Phong đẩy tay hắn ra, nhẹ giọng nói rồi bước ra khỏi phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-477.html.]

Bách Lý Mặc Thần nhìn người rõ ràng đang lo lắng cho mình, nhưng vì giả vờ tức giận mà thể hiện không quan tâm, khóe miệng không nhịn được cong lên.

"Ta đi một chút sẽ trở về!" Đi đến sân, nhìn thấy Xuân Phong đang nhặt thuốc, Bách Lý Mặc Thần khẽ nói rồi phi thân rời đi.

Xuân Phong ngồi ở đó nhìn bóng lưng hắn đến khi biến mất cũng không nói lời nào!

Không lâu sau khi Bách Lý Mặc Thần rời đi, bên ngoài đột nhiên có tiếng động lớn.

Âm thanh đột ngột truyền đến làm cho Xuân Phong giật mình suýt thì rơi hết thảo dược trong tay.

Không biết xảy ra chuyện gì đây? Giữa ban ngày sao lại có tiếng động lớn như vậy, nghe âm thanh này dường như là ...... Tiếng thuốc s.ú.n.g nổ.

Xuân Phong vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, dọc theo đường đi, người trong nha môn cũng đang hoảng hốt bàn tán cái gì đó.

"Ai biết đã xảy ra chuyện gì không?" Xuân Phong đứng ở sảnh trước lớn tiếng hỏi.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Tiểu nhân không biết, hình như âm thanh đó truyền từ bên đường phía Tây......" một người hầu đang làm việc trả lời.

"Vương phi, hình như bên ngoài có vụ nổ, địa điểm là ở bên kia phố Tây." Lúc này, một trong những ám vệ đi theo Xuân Phong đã quay lại báo cáo.

Ngay khi nghe thấy tiếng vang lớn, hắn đã vội ra ngoài để điều tra tình hình.

"Đi thôi, chúng ta đi xem xem!"

Nghe xong lời này, Xuân Phong lập tức đi về phía cửa.

Vừa ra khỏi cửa, nàng nhìn thấy trên đường người dân đang cùng đổ về một hướng, đều là chạy theo hướng của âm thanh nổ lớn kia.

Phố Tây vốn là một nơi khá hẻo lánh, bình thường đều là nơi sinh sống của những người nghèo, điều kiện tương đối đơn sơ.

Có vẻ ở đó không sắp xếp khu tập trung dịch bệnh, các bệnh nhân ở Phố Tây đều được chuyển đến khu dịch bệnh gần đó.

Vì vậy, bây giờ phố tây gần như không có người sống.

Nhưng mà vào lúc này, phố Tây lại rất náo nhiệt, mọi người tụ tập xung quanh thảo luận bàn tán một cái gì đó.

Không những thế càng ngày càng có nhiều người tụ tập, âm thanh càng lúc càng ồn ào.

Xuân Phong cau mày, nhìn những người có mặt ở đây, bây giờ đang là thời điểm dịch bệnh, đám đông dày đặc như vậy tụ tập lại với nhau sợ là không tốt.

Xuân Phong chậm rãi đi về phía trước, thị vệ bên cạnh mở đường cho nàng.

"Nhường đường nào, vương phi đến rồi, nhường đường một chút!" Giọng nói của thị vệ khá nhẹ nhàng, mọi người cũng tự giác nhường một lối cho Xuân Phong có thể đi qua.

Nhưng mà Xuân Phong vừa mới đi qua, khoản trống lập tức khép lại.

Cảm thấy xung quanh mình ngày càng chật chội, càng ngày càng ngột ngạt, Xuân Phong nhíu mày rồi dừng lại.

"Mọi người đừng chen nhau như vậy, hiện tại dịch bệnh của chúng ta vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn, chỉ là giảm bớt một chút, nếu quá nhiều người tụ tập cùng một lúc, ta sợ không tốt, xin mọi người hãy tản ra một chút."

Xuân Phong ngẩng đầu lên nói to với mọi người, kết hợp với chút nội lực yếu ớt của mình, hầu hết mọi người có mặt đều nghe rõ ràng.

Mọi người cũng nghe lời mà tản ra bớt, Xuân Phong mới cảm thấy hít thở thoáng hơn chút, lúc này nàng mới tiếp tục tiến về phía trước.

Dân chúng tụ tập thật sự rất đông, Xuân Phong cảm thấy hình như tất cả dân chúng trong thành đều tập trung ở con đường hẹp phía tây này.

Nàng đi rất lâu, rất lâu mới đến được nơi xảy ra vụ nổ.

Chỉ thấy ở giữa chỗ bị nổ người dân vây quanh thành một vòng tròn, họ nhìn chằm chằm vào thứ gì đó và thảo luận.

Thấy vương phi đến, họ tự động tách một khe hở, để nàng có thể đi vào giữa.

"Vương phi, người xem đây là chuyện gì?" Một người dân nhận ra Xuân Phong chỉ vào thứ trong cái hố, quay đầu nghi hoặc hỏi

Loading...