Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 398

Cập nhật lúc: 2024-12-11 18:08:13
Lượt xem: 51

Nhưng lời của chủ tử chính là mệnh lệnh, y là thuộc hạ của Diêu Vương, phục tùng mệnh lệnh của chủ tử là thiên chức của y.

Vì vậy, Lam Dịch lập tức xoay người đi chuẩn bị lương thực. Trong khi đó, Bách Lý Mặc Thần bắt đầu tiếp tục lên kế hoạch tác chiến. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba mươi vạn đại quân của hắn sẽ đến trong ngày mai. Với chiến lược của mình, Bách Lý Mặc Thần hoàn toàn tự tin, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là Xuân Phong.

Quả nhiên như dự đoán, ngày hôm sau, ba đạo quân đã tụ tập đầy đủ, cùng với đó là ‘tối hậu thư’ từ phía Mục Hãn Vương tử.

Nội dung đúng như những gì Bách Lý Mặc Thần nghe thấy đêm trước: yêu cầu hắn trong ba ngày phải giao đủ lương thực.

Nhìn bức thư trong tay, Bách Lý Mặc Thần khẽ cười. Hắn đang lo không biết làm cách nào để bọn chúng lộ ra nơi giấu Xuân Phong, thì đây đúng là cơ hội tuyệt vời.

“Hồi thư cho bọn chúng, nói rằng lương thực đã chuẩn bị xong, nhưng bản vương cần gặp được Vương phi, nếu không, đến một hạt thóc, chúng cũng đừng hòng lấy được!”

Bách Lý Mặc Thần ném bức thư xuống, khoanh tay đứng thẳng, giọng điệu bình thản nhưng đầy uy quyền.

“Vâng!” Huyền Dịch cúi đầu lĩnh mệnh, nhưng không kìm được mà hỏi thêm: “Vương gia, Vương phi thực sự đang ở trong tay bọn chúng sao? Vậy bây giờ Vương phi có gặp nguy hiểm gì không?”

“Ừm, chắc chắn không sai. Chúng hẳn là hiểu rõ tính cách của bản vương, nên hiện tại Vương phi vẫn an toàn.” Bách Lý Mặc Thần nhìn Huyền Dịch, hơi do dự một chút, sau đó thản nhiên nói.

“Vậy thì tốt…” Huyền Dịch gật đầu, có phần an tâm hơn.

“Còn nữa, hãy cử người theo sát mọi động thái của đối phương, có động tĩnh gì phải báo cáo cho ta ngay lập tức.” Nói xong, Bách Lý Mặc Thần bổ sung thêm.

Muốn buộc đối phương để lộ tung tích của Xuân Phong, thì không thể không chú ý sát sao tới từng hành động của chúng.

Sau đó, Bách Lý Mặc Thần tìm kiếm khắp các thôn làng trên núi xung quanh và những nơi có thể giấu người, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Xuân Phong.

Do đó, hắn càng khẳng định rằng Xuân Phong vẫn ở trong doanh trại địch. Chúng cần luôn sẵn sàng để đổi lương thực, nên chắc chắn không giấu Xuân Phong quá xa, mà giữ lại gần bên.

Tuy nhiên, dù đã tìm khắp các đại doanh trong quân doanh, hắn vẫn không phát hiện ra nơi Xuân Phong bị giam giữ.

Trong đại doanh quân Hung Nô.

“Vương tử, tin tốt! Tin tốt đây!” Quân sư mặt mày hớn hở, vừa bước vào lều lớn nhất vừa lớn tiếng hô.

“Chuyện gì khiến quân sư vui mừng như vậy? Mau nói đi!” Mục Hãn Vương tử nghe thấy tiếng quân sư từ xa, lập tức ngồi dậy hỏi.

“Vương tử, là đại hỷ! Bên kia đồng ý giao lương thực rồi!” Quân sư cười, đưa bức thư trong tay cho Mục Hãn Vương tử.

“Ngươi nói gì? Thật sao? Hắn thật sự đồng ý rồi sao?” Mục Hãn Vương tử nghe thấy Diêu Vương đồng ý giao lương thực để đổi lấy Xuân Phong, cũng vui mừng khôn xiết.

“Ha ha ha, tốt quá, tuyệt vời! Không ngờ ả đàn bà này lại có tác dụng lớn đến vậy, giúp ta đổi được nhiều lương thực như vậy. Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, xem ra cái kẻ các ngươi ca tụng là Chiến Diêu Vương kia cũng chỉ là phàm nhân, không thoát khỏi thế tục.”

Mục Hãn Vương tử nhìn bức thư trong tay, không giấu được vẻ châm biếm.

“Vương tử nói rất đúng. Nhưng thần e rằng Diêu Vương lần này dễ dàng đồng ý như vậy, chỉ sợ có điều gì khuất tất. Vẫn nên cẩn thận là hơn.” Quân sư vuốt chòm râu, gương mặt đầy vẻ tính toán nhắc nhở.

“Đúng rồi, vương tử, đối phương nói muốn gặp người phụ nữ đó, vương tử định thế nào?” Quân sư tiếp lời hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-398.html.]

“Hừm, nếu muốn gặp thì để hắn gặp. Chỉ cần lương thực vào tay, mọi thứ không thành vấn đề. Lần này lấy được một triệu thạch lương thực, không chỉ đủ cho cuộc nam chinh mà còn khiến uy tín của Bách Lý Mặc Thần trong quân giảm sút nghiêm trọng. Quả thật là chuyện lớn đáng mừng!”

Mục Hãn Vương tử nghĩ đến số lương thực sắp tới tay, không khỏi hưng phấn.

Dù sao từ lâu hắn đã có ý định tiến vào Trung Nguyên, nhưng khổ nỗi không có đủ lương thảo để hỗ trợ.

Hắn từng mong sau vụ yết kiến năm nay có thể gom thêm lương thực, nhưng kết quả chỉ thu được một nửa dự tính, không đủ cho mục tiêu của hắn, thậm chí không đáp ứng được nhu cầu của dân chúng.

Việc khởi binh lần này, một phần là bất đắc dĩ, phần khác là muốn đặt cược một phen. Nếu thực sự lấy được một triệu thạch lương thực, cộng thêm vũ khí bí mật trong tay hắn, cả thiên hạ sẽ nằm trong tầm với.

Lương thực này đối với quân Hung Nô mà nói, chính là yếu tố quyết định thắng bại.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Nhưng vương tử, nếu đây là quỷ kế của đối phương thì sao?” Quân sư nhíu mày hỏi, giọng đầy lo lắng.

"Vậy theo ý quân sư thì sao?"

Mục Hãn Vương Tử cảm thấy những lời quân sư nói cũng có lý. Số lương thực này đối với họ vô cùng quan trọng, vì vậy, người phụ nữ kia nhất định phải giữ chặt trong tay. Không nhịn được, hắn liền hỏi quân sư.

"Thần có một kế sách, Vương Tử..." Quân sư bước lên hai bước, ghé sát tai Mục Hãn Vương Tử thì thầm vài câu.

"Làm vậy có ổn không?" Mục Hãn Vương Tử vẫn còn chút do dự. Quân sư chỉ cười mà không nói gì, một lúc sau, hắn gật đầu: "Được! Cứ làm theo lời ngươi!"

"Vâng, Vương Tử, thần lập tức đi chuẩn bị!" Quân sư thấy Vương Tử đồng ý, liền nhanh chóng rời đi.

"Ừm!" Mục Hãn Vương Tử gật đầu hài lòng.

Sau khi quân sư rời đi, hắn đứng trước tấm bản đồ trong doanh trại, ngắm nhìn một cách chăm chú. Trên gương mặt hắn hiện lên một nụ cười tự mãn.

"Vương Tử, thần đã phái người gửi thư. Địa điểm gặp mặt được chọn là sườn đồi phía Tây tPhù Thành, nơi có tầm nhìn rộng, không sợ đối phương giở trò gì."

Quân sư đã chuẩn bị mọi thứ, cúi đầu cung kính báo cáo. Nhìn thái độ của hắn, dường như y đã tin chắc rằng người trước mặt chính là bá chủ tương lai.

"Rất tốt, rất tốt! Ha ha ha, có được một quân sư tài năng như ngươi, thật tuyệt vời! Đợi sau lần nam chinh này, bản vương nhất định xin phụ vương phong ngươi làm Đại Quốc Sư!" Mục Hãn Vương Tử cực kỳ hài lòng với sự tận tụy của quân sư, liền hứa hẹn ngay.

"Tạ ơn Vương Tử! Thần nhất định dốc hết ruột gan, thề c.h.ế.t trung thành với Đại Vương và Vương Tử!". Nghe được lời hứa hẹn, quân sư lập tức quỳ xuống cảm tạ, vô cùng kích động.

"Được rồi, được rồi, đứng lên đi! Sự trung thành của ngươi, bản vương đều biết. Đi theo bản vương, nhất định ngươi sẽ không thiệt thòi.". Mục Hãn Vương Tử tâm trạng tốt, đỡ quân sư đứng dậy, vui vẻ nói.

"Vâng, vâng, lần nam chinh này Vương Tử nhất định đại thắng, đại thắng!" - Quân sư không quên phụ họa thêm.

Hôm sau,Bách Lý Mặc Thần đã đến sườn đồi hẹn trước từ rất sớm. Gió cuối thu thổi qua, mang theo cái lạnh tê tái.

Tấm áo choàng trên vai hắn khẽ tung bay trong gió, phong thái vương giả toát lên rõ rệt.

Không giống những kẻ thích phô trương, hắn chỉ cần đứng đó cũng đủ thu hút ánh nhìn. Dù chỉ có một mình, khí thế mạnh mẽ của hắn vẫn khiến người khác không thể xem thường.

So với hắn, Mục Hãn Vương Tử dẫn theo một đội quân đông đúc nhưng lại tỏ ra không mấy tự tin, trông có phần yếu thế hơn hẳn.

Loading...