Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 368
Cập nhật lúc: 2024-12-11 18:03:48
Lượt xem: 65
Dù biết Xuân Phong bình an vô sự trở về, nhưng họ vẫn không thể để lộ ra ngoài.
Mẹ Xuân Phong và Xuân Vũ quyết định đóng cửa không ra ngoài, tuyên bố với người bên ngoài rằng mẹ Xuân Phong vì lo lắng quá độ mà ngã bệnh, Xuân Vũ vì chăm sóc mẫu thân cũng sẽ không ra ngoài.
Bách Lý Mặc Thần cũng âm thầm phái người tăng cường bảo vệ Minh Châu phủ, tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
"Cảm ơn chàng!" Trở lại khách điếm, Xuân Phong nhìn Bách Lý Mặc Thần, cảm động nói.
"Ngốc, cảm ơn cái gì!" Bách Lý Mặc Thần sủng nịch sờ mặt Xuân Phong nói.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Cảm ơn chàng đã vì người nhà của ta!" Xuân Phong khẽ cười, ngọt ngào nói.
"Người thân của nàng cũng chính là người thân của ta, vì người thân của mình mà suy nghĩ không phải là lẽ đương nhiên sao?"
Bách Lý Mặc Thần khẽ gõ mũi Xuân Phong, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt nhu tình nói.
"Ừm! Chúng ta là người một nhà, không nói nữa." Xuân Phong gật đầu, tựa vào ngực hắn nói.
Thật ra Xuân Phong muốn cảm ơn hắn, nhưng hắn cảm thấy hành động chân thật hơn lời nói, nàng vẫn là nên dùng hành động biểu đạt đi!
Ba ngày sau, sân săn bắn hoàng gia truyền tin tức đến!
Đã tìm được Diêu vương!
Nhưng thật không may, người đã gặp nạn!
Tin tức này vừa đến, toàn bộ kinh thành có thể nói là bao nhiêu mừng bấy nhiêu sầu
Tam hoàng tử đương nhiên là người vui mừng nhất, phấn khích không thôi, nhưng cũng không quên cho người đi xác minh.
Hắn nhiều lần phái người đi điều tra, cuối cùng cũng xác minh được thi thể đó chính là Bách Lý Mặc Thần, lúc này mới yên tâm.
Nhìn ngọc bội trên bàn, còn có phục sức của hoàng thất, Bách Lý Hà không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to.
"Hahaha….hahaha! Ngũ đệ tốt của ta a~, không nghĩ ngươi một đời vinh quang, lại chít ở Vô Vọng Nhai này, thật sự là đáng tiếc a~!"
Bách Lý Hà miệng nói lời nhân nghĩa, trên mặt lại tràn đầy ác ý, không uổng phí một phen tâm tư của hắn, cuối cùng cũng diệt trừ được cái gai trong mắt!
Cảm giác này thật thoải mái, ngày mai, thiên hạ này chính là thuộc về Bách Lý Hà hắn.
"Nào, đến Hoa Thanh cung!" Bách Lý Hà đột nhiên đứng dậy, cầm đồ vật trên bàn, nói với tuỳ tùng phía sau.
Bách Lý Hà mang theo một đội thị vệ đến Hoa Thanh cung, nghênh ngang đứng trước mặt Hoàng thượng.
"Phụ hoàng, nhi thần đến thăm người!" Bách Lý Hà khom người nói.
"Ngươi!" Hoàng thượng muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra miệng, chỉ hừ hừ trừng mắt nhìn Bách Lý Hà.
"Phụ hoàng, sao người lại kích động như vậy? Lẽ nào người nghe tin đã tìm được thi thể của Ngũ đệ?" Bách Lý Hà giả mù sa mưa nói.
"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Hoàng thượng nằm trên giường, nghe Bách Lý Hà nói, trong lòng cả kinh, muốn dùng sức đứng dậy, nhưng lại không nhúc nhích được, chỉ có thể duỗi dài cổ, kích động mặt đỏ bừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-368.html.]
"Phụ hoàng, người đừng kích động, nhi thần biết, người từ trước đến nay thiên vị Ngũ đệ, nhưng Ngũ đệ hiện tại đã không còn, người vẫn phải giữ gìn sức khỏe."
Bách Lý Hà tiếp tục nói, lời nói nghe như quan tâm nhưng ngược lại là đang không ngừng kích động Hoàng thượng.
"Không, ta không tin!" Hoàng thượng mở to hai mắt, không tin nói.
"Phụ hoàng, đây là di vật của Ngũ đệ, người xem đi!" nói xong Bách Lý Hà lấy ngọc bội trong tay ra, còn có một miếng vải xé từ y phục của Bách Lý Mặc Thần, đưa đến trước mặt Hoàng thượng.
Ánh mắt Bách Lý Hà tràn ngập đắc ý, nhưng khi thấy ngọc bội cùng tấm vải kia, Hoàng thượng kích động đến mặt đỏ bừng, nhìn qua khiến lòng người chua xót, nhưng trong mắt Bách Lý Hà, lại tràn đầy ý châm chọc!
"Hừ, cuối cùng vẫn là thiên vị, chẳng qua chỉ thấy ít đồ ông ta đã thành bộ dáng như vậy, nếu thấy thi thể thì không biết sẽ thành bộ dạng gì!" Bách Lý Hà nghĩ thầm.
Cũng không biết có còn cơ hội nhìn thấy hay không!
"Phụ hoàng, hiện tại Ngũ đệ xảy ra chuyện, người nằm trên giường không thể động, không có cách nào lo liệu chính sự, chi bằng, giao những thứ này cho nhi thần xử lý giúp người đi!"
"Ngươi không phải đang nắm quyền sao? Lại cần phải đến hỏi ta?" Hoàng thượng liếc bách Lý Hà một cái, thập phần tức giận nói.
"Nhanh như vậy đã nhịn không nổi rồi sao? Ta còn chưa chít đâu!" Trong lòng Hoàng thượng vô cùng lạnh lẽo nghĩ
"Phụ hoàng, nhi thần hiện tại chỉ là một người danh chính nhưng ngôn không thuận!" Bách Lý Hà tiếp tục cười nói.
"Ngươi cũng biết bản thân ngươi hiện tại có chính nhưng ngôn không thuận sao, có thể làm ra chuyện jeet hại người thân, lại còn sợ vấn đề thanh danh sao? Ta biết ngươi muốn gì, nói cho ngươi biết, muốn ta hạ chiếu chỉ truyền ngôi cho ngươi, tuyệt đối không có khả năng! Ngươi cứ ôm mộng đến chít đi!"
Hoàng thượng nằm trên giường tức giận nói đến mức nước bọt văng tung tóe.
"Lão già thối, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Ông nhìn bộ dáng của ông bây giờ đi, cai trị thiên hạ kiểu gì? Lão ngũ đã chít! Ông còn có thể trông cậy vào ai? Ta biết ông thiên vị lão ngũ lão thất, nhưng tại sao ông lại không thấy điểm tốt nào ở ta? Ta cũng là nhi tử của ông, vì Ngũ đệ có mẫu phi tốt, ông liền thiên vị hắn như thế, vậy chúng ta thì sao? Lẽ nào không phải cốt nhục của ông? Hôm nay chiếu thư này, mặc kệ ông có lập hay không, ta buộc phải có được! Đừng nghĩ rằng ông không lập chiếu thì ta sẽ không làm gì được, đừng ép ta phải hạ thủ với ông!"
Bách Lý Hà hổn hển gào thét, nói Hoàng thượng những năm qua đối đãi không công bằng!
Từ nhỏ, bọn họ đều là Hoàng tử, cùng nhau lớn lên, nhưng Bách Lý Hà chưa từng thấy phụ hoàng dành cho hắn một nụ cười thật lòng.
Cái loại tình phụ tử này, chỉ xuất hiện trên người Bách Lý Mặc Thần, hắn cũng muốn được phụ hoàng yêu thương một chút, thứ hắn có được chỉ là coi thường và lạnh lùng.
Hắn không đủ ưu tú, phụ hoàng không thích hắn, hắn liền liều mạng đọc sách, học võ, học binh pháp, không có thứ gì mà hắn không học qua.
Nhưng dù hắn cố gắng thế nào, Bách Lý Mặc Thần vẫn luôn vượt trội hơn hắn, hắn vĩnh viễn không thể nào vượt qua được Bách Lý Mặc Thần, vĩnh viễn không được phụ hoàng chú ý!
Vậy nên hắn hận, dù biết nuôi dưỡng tư binh là tử tội, hắn vẫn làm, chính vì để có một ngày chứng minh rằng hắn không thua kém lão Ngũ.
Vì muốn Hoàng thượng nhìn thấy, ông ta vẫn còn một nhi tử ưu tú không kém.
"Không, ngươi không phải con ta, con ta không phải là kẻ tàn bạo bại hoại, không từ thủ đoạn như vậy! Mẫu phi của ngươi trước khi vào cung, đã tư tình cùng kẻ khác mà hạ sinh ngươi, sớm biết như vậy, ta đã không để ngươi sống đến ngày hôm nay, lúc trước, khi mẫu phi hạ sinh ngươi, ta nên một đao jeet người!"
Đối mặt với sự cuồng loạn của Bách Lý Hà, vẻ mặt Hoàng thượng vô cùng bình tĩnh, ánh mắt tự giễu nhìn Bách Lý Hà, bất đắc dĩ nói.
"Ông nói cái gì? Nói lại lần nữa!" Bách Lý Hà nghe xong lời của Hoàng thượng, mắt mở to, không thể tin nhìn Hoàng thượng, xông lên nắm lấy vạt áo của ông quát.
"Chuyện quá khứ tất cả là do mẫu phi của ngươi, muốn trách thì ngươi trách nàng ta đi! Trẫm không nên nhân nhượng, nuôi lớn ngươi, để ngươi không phân biệt được đúng sai, trẫm cũng có lỗi!"
Nhìn bộ dạng kích động của Bách Lý Hà, Hoàng thượng cũng không tức giận, chỉ thản nhiên nói, lạnh nhạt nói một sự thật.