Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 359

Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:51:14
Lượt xem: 61

Xuân Phong muốn tìm dù lượn vì khối vải đặc chế phía trên, bọn họ ra ngoài nhất định phải dùng đến.

Xuân Phong đem thịt rắn Bách Lý Mặc Thần mang về làm mấy nồi canh rắn.

Bình gốm Xuân Phong mang theo thật sự quá nhỏ, một nồi chỉ đủ cho một người ăn, nên chỉ có thể chia ra nấu thành mấy lần.

Xuân Phong cảm thấy canh rắn này chính là món ngon nhất từ khi nàng đến thế giới này, chỉ nấu với muối nhưng vẫn rất ngon, thật sự là mỹ vị.

Nếu không phải Xuân Phong tận mắt chứng kiến, nàng cũng không biết đây lại là mỹ vị do độc vật có thể khiến người khác mất mạng mang lại.

Bổ sung năng lượng xong, lại tìm được thứ quan trọng nhất, tâm tình mọi người tựa hồ thoải mái hơn rất nhiều, nhất là Huyền Dịch, tâm tình tốt lên không ít.

Mấy ngày nay, Huyền Dịch chỉ nằm một chỗ, cảm giác bản thân sắp trở thành phế nhân.

Một bát canh rắn mỹ vị khiến cho hắn một lần nữa cảm nhận được cuộc sống này thật tốt đẹp, có thêm một ít tự tin.

Khi Xuân Phong mang bát canh rắn đầu tiên đến trước mặt hắn, Huyền Dịch vô cùng ngạc nhiên.

Đây là cho hắn sao?

Không! Bát thứ nhất chắc chắn là dành cho Vương gia, nếu không cũng phải là cho chủ tử, sao có thể là hắn chứ, Huyền Dịch theo bản năng muốn cự tuyệt.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Hắn liền bị Xuân Phong ngăn cản: "Ngươi hiện tại là người bị thương, bát đầu tiên này là của ngươi, hiện tại ngươi cần bổ sung năng lượng, cố gắng khôi phục, mới có thể không làm vướng chân chúng ta trong hành động kế tiếp."

Xuân Phong nói không tính là dễ nghe, nhưng nàng biết Huyền Dịch rất cố chấp, nên cố ý nói như vậy, hơn nữa lời nàng nói là sự thật, khiến cho Huyền Dịch không thể phản bác.

Huyền Dịch bất đắc dĩ, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Vương gia, kết quả Bách Lý Mặc Thần cũng nhìn hắn gật đầu, ý tứ bảo hắn ăn nhanh lên!

Huyền Dịch lại càng ngạc nhiên, nhưng hai vị chủ tử đều đã lên tiếng, hắn không muốn ăn cũng phải ăn, do dự một lúc lâu, Huyền Dịch cầm lấy bình gốm, uống hết sạch sẽ cả cái lẫn nước trong nồi.

Thứ này thật sự càng uống càng ngon, Huyền Dịch ăn xong vẫn chưa hết thèm, luyến tiếc bỏ bát xuống, ngượng ngùng nhìn Xuân Phong cười cười.

"Chủ tử, ta ăn xong rồi!" Giọng nói có chút giống học sinh tiểu học hoàn thành bài tập, bộn dáng đang chờ thầy giáo kiểm tra.

"Ừm, đưa bình cho ta!" Xuân Phong ngước mắt nhìn, khẽ cười nói.

Nàng nhận lấy bình rửa qua một chút, tay chân nhanh nhẹn lại nấu một nồi khác, lần này nàng đưa cho Bách Lý Mặc Thần, thời gian hắn xuống đáy vực lâu hơn nàng, khẳng định càng cần bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn.

"Nhân lúc còn nóng chàng mau ăn đi!" Xuân Phong đưa nồi canh đến trước mặt Bách Lý Mặc Thần, cười ngọt ngào nói. Bộ dáng đáng yêu như tiểu nương tử hầu hạ phu quân sau khi tân hôn.

Bách Lý Mặc Thần không nói gì, chỉ nhận lấy bình gốm từ tay Xuân Phong, sợ nàng bị phỏng, mặc dù bình kia đã sớm không còn nóng nữa nhưng hắn vẫn cẩn thận kiểm tra ngón tay của nàng.

Hắn kéo Xuân Phong đến bên ngồi cạnh mình, lấy trong tay áo ra một đôi đũa, không biết đã làm xong từ lúc nào, gắp lên một miếng thịt đưa đến bên miệng Xuân Phong.

Đũa gỗ này tuy rằng không tinh xảo như trong Vương phủ, nhưng có thể nhìn ra đã được mài tỉ mỉ, sẽ không làm tổn thương miệng Xuân Phong.

Xuân Phong không hiểu nhìn hắn: "Không phải nói cho chàng ăn sao, ở đây vẫn còn, lát nữa ta có nấu thêm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-359.html.]

"Mở miệng!" Bách Lý Mặc Thần ôn nhu nhìn Xuân Phong nói, thật ra Xuân Phong không muốn ăn, nhưng nhìn thấy ánh mắt hắn, nàng không biết nói thế nào chỉ đành nghe lời.

"Lúc ta gặp khó khăn, nàng không ngại đi cùng ta, hiện tại ta làm sao có thể ăn một mình? Cho nên chúng ta phải cùng nhau ăn, kể từ hôm nay, ta và nàng đồng cam cộng khổ, không ly không biệt!"

Nhìn Xuân Phong ăn miếng thịt kia, Bách Lý Mặc Thần chậm rãi nói, giọng nói mặc dù bình thản, nhưng từng chữ đều chân thành, đầy thâm tình.

Xuân Phong cảm động suýt nữa thì rơi lệ, không từ chối, hai người chàng một ngụm thiếp một ngụm, ngọt ngào cùng nhau ăn hết một bình canh thịt.

Huyền Dịch một bên ghen tị chảy nước miếng, chảy nước miếng bởi vì thịt rắn quá thơm, ghen tị bởi vì Vương gia và chủ tử quá ân ái, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận đến nam nhân độc thân như hắn!

Xuân Phong quay đầu thấy Huyền Dịch đang nhìn bọn họ chằm chằm, sắc mặt thoáng chốc ửng đỏ, vội vàng đi nấu một nồi canh rắn cho Huyền Dịch.

Lúc Huyền Dịch nhận được canh rắn, hắn rất muốn hỏi một câu, "chủ tử, người đang hối lộ thuộc hạ sao?"

Nhưng hắn không dám, vì ánh mắt ghen tị của Vương gia nào đó đang chuẩn bị giết chết hắn!

Ăn uống xong, Xuân Phong và Bách Lý Mặc Thần đi ra ngoài chặt trúc và một ít gỗ thô trở về.

Bách Lý Mặc Trần phụ trách đem trúc làm thành một cái khung thật lớn, Xuân Phong mang tất cả đồ vật trong túi loay hoay bỏ ra ngoài.

Huyền Dịch lúc này mới biết được bên trong túi lớn kia chứa những thứ gì.

Ngoại trừ thức ăn và nước uống mà Xuân Phong lấy ra, còn có một cái bình lớn, một tấm vải lớn, nhìn kỹ thì giống với loại vải trên dù lượn.

Xuân Phong mang vải đặt sang một bên, lại giống như làm ảo thuật, lấy trong người ra một túi kim chỉ, bắt đầu cầm hai khối vải may vá, Huyền Dịch nhìn đi nhìn lại cũng không hiểu, hắn tự hỏi "Chủ tử đây là muốn làm gì? Không phải nói muốn rời khỏi đây sao?"

Bận rộn cả ngày, Xuân Phong cuối cùng cũng làm xong!

Bách Lý Mặc Thần nhìn vật này rất hài lòng, Huyền Dịch thì càng thêm kinh ngạc.

Đây là đêm cuối cùng họ ở dưới đáy vực, Diêu vương rơi xuống đáy vực đã tròn bảy ngày.

Tâm tình ba người đều có chút kích động, chỉ cần đợi đến trưa mai, bọn họ có thể đi ra ngoài, không biết đám người kia nhìn thấy Diêu vương bình an vô sự trở về, sẽ có biểu tình gì!

Bầu không khí ở kinh thành mấy hôm nay đặc biệt khẩn trương, ngay cả dân chúng bình thường cũng có thể nhận ra.

Bên trong Minh Châu phủ lại càng âm trầm, Hoàng thượng hồi kinh, chuyện Diêu vương rơi xuống vực đương nhiên không giấu được, chuyện Xuân Phong lại càng như vậy.

Khi Xuân Vũ nói cho mẹ mình biết, bà cảm giác như có người cắt một d.a.o vào trong lòng mình, đau đớn không thôi.

Họa vô đơn chí, trong cung truyền đến tin tức, Cửu công chúa gặp chuyện, đã điều tra được hung thủ, chính là Xuân Phong, Xuân Phong hiện sợ tội bỏ trốn, tội thêm một bậc, Hình bộ hạ văn bảng, truy nã cả nước!

Đội quân của Tam hoàng tử chuẩn bị hành động, người trong kinh thành ai nấy đều cảm thấy bất an, sợ một ngày nào đó, kinh thành có biến sẽ hại đến bọn họ.

Hộ Quốc Công phủ mấy lần phái người đến hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Hoàng thượng loan giá hồi kinh, tại sao không thấy bóng dáng Hạ Sính Đình, Xuân Phong lại xảy ra chuyện gì?

Đối mặt với nhiều thứ như vậy, Xuân Vũ cũng không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết trả lời như thế nào, Xuân Phong đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, nàng cũng gấp đến độ cuống cuồng.

Loading...