Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 356
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:51:10
Lượt xem: 64
Bách Lý Hà phun ra một ngụm rượu đục ngầu, hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt giễu cợt nhìn chằm chằm Hạ Sính Đình.
Vẻ mặt này khiến Hạ Sính Đình dựng tóc gáy, lần đầu tiên nàng thấy Tam hoàng tử ôn hòa này đáng sợ như vậy.
"Tam hoàng tử nói gì vậy, hẳn là người say rồi, để Sính Đình đỡ người đi nghỉ ngơi!" Hạ Sính Đình nhịn xuống sợ hãi và chán ghét trong lòng, mỉm cười tiến đến nói.
Dù lòng nàng ngưỡng mộ Diêu vương là thật, nhưng hiện tại nàng là Tam hoàng tử phi, những lời này thực sự là không tốt cho thanh danh của nàng, huống chi lại còn là từ miệng phu quân tương lai của nàng.
"Hừ, đừng giả mù sa mưa ở trước mặt bổn hoàng tử nữa. Ngươi tưởng là ta không nhìn ra tâm tư của ngươi sao? Nếu không phải ngươi còn có chút hữu dụng, ngươi cho là ngươi còn có thể an ổn mà đứng ở đây chắc?"
Tam hoàng tử lúc này đã say đến mờ mắt, lời nói ra cũng không kiềm chế.
Nghe vậy sắc mặt Hạ Sính Đình trong nháy mắt trắng bệch đi vài phần, thì ra hắn biết, đã vậy còn chọn nàng.
Không đúng, hắn vừa mới nói nàng hữu dụng? Tức là trước giờ hắn vẫn muốn lợi dụng nàng?
Tuy Hạ Sính Đình không có cảm giác gì với Tam hoàng tử, nhưng người cao ngạo như nàng, sao có thể chịu đựng việc bị người khác lợi dụng, hơn nữa còn là hôn nhân đại sự của nàng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nghĩ đến đây, mắt Hạ Sính Đình liền hiện lên một tia hận ý. Tia hận ý này tất nhiên là không thoát khỏi ánh mắt Bách Lý Hà đang chằm chằm nhìn vào nàng.
Bách Lý Hà híp cặp mặt hung ác, một tay hung hăng nắm lấy cằm Hạ Sính Đình, chậm rãi nói.
"Thế nào? Không hài lòng? Nói cho ngươi biết, được bổn hoàng tử coi trọng chính là vinh hạnh của ngươi!"
Hạ Sính Đình bị bóp đau, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Bách Lý Hà, đại tiểu thư trời sinh như nàng, chưa từng chịu nhục nhã như thế.
"Thế nào? Còn đang nghĩ đến tên Diêu vương kia đã chết hay chưa sao? Haha….Ngươi yên tâm, hắn sẽ không thể trở lại nữa! Biết điều thì nên quên hắn, ngoan ngoãn ở bên cạnh bổn hoàng tử, nếu tâm tình bổn hoàng tử tốt còn có thể ban thưởng cho ngươi cơm áo không lo!"
Trong mắt Bách Lý Hà tràn đầy ghen tị cùng ngông cuồng, hắn bóp gương mặt Hạ Sính Đình đến đỏ bừng, ánh mắt nàng hiện lên chút lệ,
"Ngài buông ta ra!" Hạ Sính Đình không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Bách Lý Hà.
"Thế nào? Bổn hoàng tử không được phép sao? Ngươi có tin bổn hoàng tử bây giờ sẽ làm ngươi, khiến ngươi trở thành tàn hoa bại liễu không!?"
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Hạ Sính Đình lóe ánh lệ, quật cường giãy giụa, Bách Lý Hà chỉ cảm thấy trong cơ thể hắn có một cỗ dục vọng đang lưu động.
Không thể không nói, tư sắc của Hạ Sính Đình tốt hơn những cung nữ kia không biết bao nhiêu lần, chỉ tiếc tâm tư của nữ nhân này không đặt trên người hắn, nếu không hắn cũng nguyện ý cho nàng một đời vinh quang.
Nghĩ đến người Hạ Sính Đình tâm niệm là kẻ hắn hận nhất, lửa giận trong lòng càng tăng lên!
Hắn trực tiếp kéo Hạ Sính Đình ném lên giường, không chút thương tiếc!
Tuy là giường mềm, nhưng Hạ Sính Đình vẫn bị động tác thô lỗ này làm đau không ít, cảm thấy như thắt lưng mình sắp gãy vậy.
Đến lúc nàng bừng tỉnh, Bách Lý Hà đã bắt đầu xé y phục của nàng, Hạ Sính Đình lúc này mới cảm giác được nguy hiểm.
Lúc này Bách Lý Hà giống như một con dã thú điên cuồng, không còn lý trí, không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, mạnh tay lôi kéo vạt váy tinh xảo trên người Hạ Sính Đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-356.html.]
"Ngài muốn làm gì, ngài mau dừng tay, buông ta ra!!" Hạ Sính Đình kinh hãi sắc mặt liền thay đổi, giận dữ hét lên.
"Làm gì? Ngươi nói xem, ta lên giường với nữ nhân của ta chứ sao!"
"Không, không, người không thể làm như vậy, người buông ta ra! Buông ta ra, cứu mạng …." Hạ Sính Đình bị dọa hét chói tai.
"Có gì không thể, ngươi là hoàng tử phi của ta, vị hôn thê của ta, đây vốn là lẽ đương nhiên không phải sao?" Bách Lý Hà cười lớn nói.
Nhìn Hạ Sính Đình đang không ngừng giãy giụa, gào thét, Bách Lý Hà có một loại hoái cảm khó hiểu, lần nữa lạnh lùng nói: "Kêu đi, kêu đi, ngươi kêu đến khàn giọng cũng không ai đến cứu ngươi đâu, ngươi cho rằng ngươi bây giờ vẫn như trước kia sao?"
Bách Lý Hà gần như biến thai cười to, tiếng cười đó khiến người khác sợ hãi.
Ngay cả Hạ Sính Đình cũng bị dọa sợ đến im lặng. Bách Lý Hà nói xong, tay liền tiếp tục động tác lúc nãy, xé rách ngoại sam thêu hoa tinh xảo của nàng.
Hạ Sính Đình hét chói tai một tiếng, thanh âm thảm thít vô cùng, Tú Đào chờ ở ngoài trướng nghe thấy tiếng kêu của chủ tử, nóng lòng muốn xông vào.
Nhưng thủ vệ ngoài cửa lập tức giơ tay ngăn cản, không chỉ không cho nàng vào, còn hạn chế hành động của nàng, cái này chính là muốn đi gọi người giúp cũng không thể.
"Đừng mà, đừng mà, người buông tha cho ta đi, ta xin người, người muốn ta làm gì ta đều đáp ứng!"
Hạ Sính Đình cuối cùng bị dọa thất kinh, chỉ có thể khóc lóc cầu xin tha thứ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt khuất phục.
Nàng yêu Diêu vương, nàng phải chờ hắn về, nàng không thể để mình mất đi trinh tiết, hắn nhất định sẽ trở về, trở về cứu nàng.
Hạ Sính Đình lúc này vẫn ôm ảo tưởng đối với Bách Lý Mặc Thần, ảo tưởng hắn nhất định sẽ quay lại cứu nàng, nên nàng nhất định phải vì bản thân mà tranh thủ chút thời gian.
Đáng tiếc, lời cầu xin tha thứ của nàng lại càng khơi dậy thú tính của Bách Lý Hà, Bách Lý Hà hung hăng kéo đứt sợi dây nhỏ duy nhất trên cái yếm màu hồng nhạt kia.
Đau đớn thấu xương khiến Hạ Sính Đình hít thở không thông, nàng đã mất đi thứ trân quý nhất của bản thân, thứ nàng dùng hết sức để bảo vệ.
Nỗi đau như bị xé rách dưới thân không ngừng nhắc nhở nàng, tất cả của nàng đều đã bị hủy hoại, bị hủy trong tay tên nam nhân cầm thú này.
Nàng muốn trốn, nhưng trốn không thoát, sự bất lực lan tràn trong tâm trí. Nàng cố nén khuất nhục, cảm giác bản thân như chít lặng trong sự nhục nhã này.
Hạ Sính Đình không giãy giụa, để mặc Bách Lý Hà lăng nhục nàng, nhưng hắn vẫn không hài lòng, hắn muốn thấy nàng đau khổ giãy giụa.
Bách Lý Hà vươn tay, dùng sức nhéo lên người Hạ Sính Đình, tạo thành từng mảng xanh tím, làm cho nàng đau đến mức hận không thể chít ngay lập tức.
Nhưng hắn vẫn không buông tha cho nàng, điều đáng sợ vẫn ở phía sau!
Không biết Bách Lý Hà lấy từ đâu ra một cái roi mềm dài nhỏ, "Vút" một tiếng quất trên mặt đất.
Hạ Sính Đình đột nhiên quay đầu, nhìn roi mềm cũng không dám thở mạnh, hắn đây là muốn…
Hạ Sính Đình không kịp bình tĩnh, roi nóng bỏng đã quất vào lưng nàng, sau lưng trắng như tuyết liền hiện lên một vết roi rướm máu.
Vết thương kia nhìn như dọa người, nhưng trong mắt Bách Lý Hà ngược lại giống như một phong cảnh xa hoa, trên mặt hắt toát ra ý cười cùng khoái cảm hài lòng.
Một roi này đánh xuống, Hạ Sính Đình thét lên một tiếng chói tai, thê lương vô cùng, cả người nặng nề ngã trên mặt đất, nhất thời mất đi tri giác.