Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:09:13
Lượt xem: 194
“Trưởng thôn, lần này con đến là muốn hỏi xem trong thôn còn ruộng bán không, con muốn mua vài mẫu”
“À, nhà con muốn mua đất sao? Xuân Phong càng ngày càng tài giỏi rồi. Con muốn mua ruộng cạn hay ruộng nước?”Trưởng thôn nghe Xuân Phong muốn mua đất, mắt sáng lên, âm thầm đánh giá cô cao lên mấy phần.
“Tốt nhất là mỗi loại một ít. Con muốn mua 6 mẫu ruộng nước, 4 mẫu ruộng cạn, phiền trưởng thôn xem giúp con” Xuân Phong cẩn thận nói.
“Con chờ ta đi lấy khế ước, sổ sách ra xem” Nói xong quay người vào nhà.
“À, ở đây có mấy mẫu ruộng nước cũng ổn, lại gần nhà con, đất vuông vắn, lại phì nhiêu. Còn ruộng cạn thì hơi xa chút.” Trưởng thôn vừa lật sổ sách và khế đất, vừa chỉ cho Xuân Phong.
“Vâng, con thấy rồi, xa gần không quan trọng. Giá cả thì thế nào ạ” Xuân Phong nhìn mấy thửa đất trưởng thôn chọn, khá hài lòng, hỏi giá.
“Giá cả sao? Ruộng nước 4 lượng bạc 1 mẫu, ruộng cạn thì 3 lượng” Trưởng thôn báo giá, nhìn chằm chằm vào Xuân Phong. Chỉ thấy Xuân Phong không chút đau lòng, cũng không chút xấu hổ vì thiếu tiền.
“Vậy là tổng cộng hết 36 lượng.” Xuân Phong móc bao tiền ra, lấy ra đủ 36 lượng bạc đưa cho trưởng thôn.
“Ngài đếm giúp con xem đủ không, nếu đủ rồi thì chúng ta làm thủ tục, khế đất” Xuân Phong nhìn trưởng thôn, mỉm cười.
Trưởng thôn nhận tiền, mặt vẫn còn đơ đơ, nghe thấy Xuân Phong nói, liên tục gật đầu:”Đúng rồi, phải làm thủ tục” Trưởng thôn nhanh chóng làm thủ tục, đóng dấu xong, đưa cho Xuân Phong.
“Tốt quá rồi, làm phiền ngài rồi. Hôm khác mời ngài và thím qua nhà dùng cơm” Mọi việc êm xuôi, Xuân Phong vui vẻ, nhiệt tình mời trưởng thôn.
“Đều là người cùng thôn, cũng là chức trách của ta, Xuân Phong không cần khách khí. Có cách kiếm tiền tốt, cũng đừng quên tình làng nghĩa xóm, tối lửa tắt đèn có nhau” Trưởng thôn vui vẻ nói, đúng là trưởng thôn mẫu mực, không quên việc dẫn dắt mọi người làm giàu.
Xuân Phong nghĩ vậy, cười:”Một tiểu nha đầu như con thì làm gì có năng lực kiếm tiền chứ? Nếu có cách gì hay, chắc chắn sẽ chia sẻ với mọi người”
Thấy Xuân Phong đồng ý, trưởng thôn cũng không nói thêm nhiều. Có năng lực kiếm tiền hay không, khoảng thời gian này đã chứng minh, thôn trưởng đều nhìn thấy hết.
Mua đất xong, tiếp theo là đến sửa nhà. Xuân Phong nhanh nhẹn tìm Dương thúc, chiều hôm đó đã bắt đầu bận rộn.
Dương thúc là anh trai của vợ trưởng thôn, là người nhanh nhẹn, tay nghề tốt, lại trung hậu. Nhờ ông ấy làm, Xuân Phong rất yên tâm. Chắc là Dương thúc biết được việc Xuân Phong mua đất từ chỗ muội muội, thêm nữa là tiền công Xuân Phong đưa ra cũng rất hào phóng, cho nên làm việc rất tâm huyết. Công việc đáng ra phải làm trong 10 ngày, ông chỉ làm trong 7 ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-32.html.]
Phải biết là người có thể mua 10 mẫu đất 1 lần đều là người giàu, còn những người khác có nhiều ruộng một chút, đều là do họ tích cóp mấy đời mà có.
Nhà Xuân Phong vừa mua đất, lại còn sửa nhà, thôn dân liền nhanh chóng bị đồn thành nhà có tiền. Thế là nhà cô liền trở nên náo nhiệt. Hôm nay thì Trương thẩm đển chơi, hôm sau thì Vương tẩu đến nói chuyện, hầu như ngày nào cũng có người đến. Thực ra phần lớn người đến đều là để thăm dò xem tiền nhà Xuân Phong từ đâu ra. Mẹ Xuân Phong cũng không giấu, đều chia sẻ hết. Còn có một số người là muốn xây dựng quan hệ với nhà Xuân Phong, để tương lai có gì tốt thì cũng đến hưởng ké. Người đến người đi, lại qua thêm nửa tháng. Hôm nay thời tiết âm u, gió thu lành lạnh, làm lòng người cũng có chút nặng nề.
Xuân Phong làm việc xong, ngồi trong sân uống trà hoa cúc, nhìn sắc trời bên ngoài, linh cảm sắp có việc gì đó xảy ra.
Kiếp trước cô làm cảnh sát, trực giác vẫn luôn rất chuẩn. Quả nhirn, vẫn chưa tới giờ cơm trưa, đã có một đoàn khách không mời mà tới.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng trước cổng nhà Xuân Phong. Không bao lâu sai, một nữ nhân tầm ba mươi tuổi, nhan sắc được chăm chút kỹ lưỡng bước xuống khỏi xe. Theo sau bà ta là một cô nương tầm 13-14 tuổi, ngũ quan cũng coi như là đoan chính, nhưng lại pha chút chanh chua.
Xuân Phong nhìn người trước mắt, cố gắng lục tìm trí nhớ về hai người này, cuối cùng cũng nhớ ra. Đây là vợ con của đại bá. Cha Xuân Phong có 2 người anh trai, một người làm ăn buôn bán ở trên trấn, người kia cũng có chút địa vị ở ở huyện thành.
Từ sau khi ông nội mất, Đại bá và Nhị bá cũng ít khi lui tới nhà cô. Lúc nhà cô sắp c.h.ế.t đói cũng không thấy họ đâu, chứ đừng nói đến việc ra tay giúp đỡ.
Ông nội Xuân Phong lúc còn sống rất thương Cha cô. Đứa con út này thông minh hiếu học, tất nhiên ông sẽ yêu thương hơn vài phần. Vì thế, Đại bá Nhị bá tuy có chút bất mãn nhưng cũng không thể hiện ra nhiều. Lúc cha cô thi tú tài, 2 bá nghĩ đợi cha đỗ đạt sẽ có thể cậy nhờ đôi chút. Họ không ngờ cha cô lại vì mẹ cô mà từ bỏ tất cả, tiền đồ bị hủy, Từ đó, 2 ông tuyên bố cự tuyệt quan hệ với cha cô luôn.
Mấy năm trước, lúc cha cô bị bệnh sắp chết, mẹ cô hết cách đành phải đến tìm bọn họ hỗ trợ, cuối cùng phải để đến khi mẹ cô dập đầu lạy, họ mới đưa ra 2 lượng bạc
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Về sau, cha cô vừa chết, cả nhà đại bá chạy đến lấy đi mấy mẫu ruộng, thời điểm đó, đó là thứ duy nhất đáng tiền của nhà cô. Cuối cùng, cả nhà cô phải khốn cùng trải qua mùa đông lạnh lẽo. Nghĩ lại, Xuân Phong cực kỳ phẫn nộ, cũng không thèm nhìn bọn họ, cầm bình trà lên đi vào nhà.
“Dừng lại! Mẹ ngươi dạy ngươi thế à? Nhìn thấy trưởng bối mà không biết chào sao?” Người đàn bà thấy cô không thèm liếc mắt để ý, lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết, quát lên.
Lúc đầu, Xuân Phong không muốn gây chuyện, nhưng đối phương tự tìm đến cửa, nhìn thái độ thì cũng không phải tốt lành gì, nếu nàng không đáp trả, họ lại coi nàng là bùn đất. Nàng đã không còn là Xuân Phong của ngày xưa nữa.
“Đây không phải là thím cả trăm năm khó gặp sao? Sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?” Xuân Phong quay người nói với họ, để bình trà xuống, thổi thổi ngón tay, khinh thường nói.
“Thái độ kiểu gì thế? Trưởng bối đến cũng không thèm mời vào, còn nhiều lời gì nữa? Thật đúng là con của nông dân thấp hèn, không có giáo dục”. Người vừa nói là con cả nhà đại bá, tên Liễu Hương. Ả giơ 2 tay lên chống nạnh, chắc nghĩ mình trông kiêu ngạo như khổng tước, nhung trong mắt Xuân Phong, trông ả như con gà hoang.
Liễu Hương nhìn nhà Xuân Phong rách nát, quần áo Xuân Phong trông cũng không có gì nổi bật, trong lòng có cảm giác ưu việt, đi lên vênh váo mở miệng. Liễu Hương luôn luôn ghen tị với 2 nữ nhi nhà Tam thúc của cô, là vì dung mạo.