Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 315
Cập nhật lúc: 2024-12-11 14:38:30
Lượt xem: 66
Xuân Phong mặc bộ quần áo kỳ lạ, trong tay cầm hai chiếc gậy gỗ đỏ, đầu gậy còn buộc những dài lụa nhiều màu.
Trong tiếng sao du dương của Xuân Vũ, nàng bắt đầu nhảy múa, những dải lụa bay theo động tác uyển chuyển của nàng thành những dài màu như cầu vồng, liên tục tạo nên những hình ảnh tuyệt đẹp trên không trung. Xuân Phong bỗng nhảy lên một cái, hoàn hảo xoay một vòng trên cao, khiến cho những dải băng cuốn quanh cơ thể thành một hình ảnh như mộng như ảo. Người xem sợ hãi không thôi, điều làm cho họ càng ngạc nhiên hơn là kỹ thuật vừa nhảy vừa lui của nàng, thực sự là ảo diệu.
Mọi người đều hồi hộp theo dõi Xuân Phong, chỉ những người xem trực tiếp mới có thể cảm nhận được cảm giác vừa kích động vừa phấn khích kỳ lạ này. Khi tiếng sáo chậm lại, chuyển động của Xuân Phong cũng trở nên thong thả, cuối cùng nàng dừng lại ở giữa sân khấu, cúi đầu chào mọi người.
Hoàng thượng ngồi trên ghế, trên mặt đầy tán thưởng và vui vẻ, là người đầu tiên vỗ tay khen ngợi. Có sự mở đầu của Hoàng thượng, những người khác cũng bắt đầu vỗ tay, trầm trồ khen ngợi, một số nữ tử còn bắt đầu thấy tự ti.
“Hay lắm, hay lắm, Giai Dao, màn biểu diễn này của ngươi thật mới mẻ, nó gọi là gì vậy?” Thái hậu cũng vỗ tay, vui vẻ hỏi.
“Bẩm Thái hậu, đây là điệu nhảy Giai Dao mới nghĩ ra, còn chưa có tên. Chi bằng nhân dịp này, xin Thái hậu ban cho nó một cái tên có được không.” Xuân Phong đứng tại chỗ, cung kính nói.
“Ừ, điệu nhảy này linh động, nhẹ nhàng, còn phải dùng bánh xe đặc biệt dưới giày, chi bằng gọi nó là Hoa Linh vũ đi.” Thái hậu ngồi ngay ngắn trên ghế, hơi suy nghĩ một chút rồi nói.
“Đa tạ Thái hậu ban tên.” Xuân Phong cung kính nói.
“Hoàng thượng, mọi người đều biểu diễn xong rồi, cho các hoàng tôn của ta ra ngoài đi.” Thái hậu vừa lòng nhìn Xuân Phong rồi quay sang nói với Hoàng thượng.
“Vâng, Mẫu hậu nói phải. Nguỵ Thừa Hỉ, ngươi gọi Diêu Vương và các hoàng tử khác ra đây đi.” Hoàng thượng gật đầu với Thái hậu, rồi quay đầu nói với thái giám đang đứng ở phía sau.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Vâng, Hoàng thượng.” Nguỵ Thuỳ Hỉ cung kính rời đi.
Bây giờ, các vị tiểu thư mới biết, hoá ra Diêu Vương vẫn theo dõi họ từ đầu.
Trong lòng bọn họ lại bắt đầu hưng phấn, không biết màn trình diễn của họ có được Vương gia yêu thích không, nếu. . .
Không bao lâu sau, Diêu Vương dẫn đầu một nhóm hoàng tử anh tuấn đi đến. Bọn họ đứng trước Hoàng thượng và Thái hậu, đồng thanh cung kính hành lễ: “Nhi thần tham kiến Phụ hoàng, Hoàng tổ mẫu.”
“Đứng lên hết đi, đến đây rồi thì tự chọn người vừa ý mình đi.” Hoàng thượng nói với nhóm người.
Cuộc tuyển phi này của Hoàng thượng khá là đặc biệt, cuộc tuyển phi bình thường trong hoàng thất sẽ là Hoàng thượng, Hoàng hậu hoặc Thái hậu lựa chọn người phù hợp rồi chỉ hôn. Nhưng hiện tại Hoàng thượng lại cho các Hoàng tử tự chọn phi tần, hoàn toàn không sợ những đứa con của mình nghĩ đến việc liên hôn kết bè phái, mưu đồ cướp ngai vàng. Để có thể làm được điều này, hoặc là Hoàng thượng phải cực kỳ tự tin có thể bảo vệ được ngai vàng của mình, hoặc là chính ngài đã bồi dưỡng được người kế vị đủ mạnh mẽ.
Hoàng thượng vừa dứt lời, Thái Hậu cũng nói: “Hôm nay vốn là chúng ta tổ chức tuyển phi cho Mặc nhi, vậy để Mặc nhi chọn trước đi. Sau đó dựa vào thứ tự lớn nhỏ mà chọn, sau khi mỗi người đều chọn được chính phi rồi, ai muốn thêm thì có thể chọn thêm trắc phi.”
“Vâng, thưa Hoàng tổ mẫu.” Các hoàng tử đồng thanh nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-315.html.]
Diêu Vương hôm nay mặc một thân áo bào sẫm màu, mày rậm như mực, sống mũi cao thẳng, đôi mắt hơi nheo lại, bạc môi hơi khép, trên mặt hơi có chút đỏ lừng lạ lùng.
Nhìn cảnh này, các thiếu nữ liền cảm thấy thời tiết hôm nay như càng nóng hơn, đều thấy miệng có chút khô khốc.
Đôi mắt thâm thuý kia lướt qua từng người, người bị nhìn đều cảm nhận hô hấp như chậm lại một nhịp. Tiếng lòng của họ như được vẽ hết lên ánh mắt khát khao kia.
“Trời ạ, Diêu Vương đang nhìn ta, Diêu Vương điện hạ đang nhìn ta kìa.”
“Diêu Vương đẹp trai quá, quả là ngọc thụ lâm phong.”
Cũng có những người mạnh dạn, đáp lại ánh mắt của Diêu Vương, thậm chí còn trắng trợn nháy mắt đưa tình. Thấy cảnh này, Bách Lý Mặc Thần không khỏi nhếch lên một nụ cười, nhưng ý nghĩa nụ cười này là gì chỉ mình hắn biết.
Thấy Diêu Vương cười với mình, nữ tử trong lòng đắc ý, trên mặt sáng lạn như hoa. Diêu Vương cười với nàng, có phải là ưng ý nàng rồi không, có phải nàng sắp trở thành Diêu Vương phi không?
Ánh mắt Bách Lý Mặc Thần tiếp tục quét qua, lúc nhìn qua Hạ Sính Đình còn dừng lại 2, 3 giây, làm cho nàng ta thụ sủng nhược kinh, kích động không thôi. Quả nhiên nàng mới là người xuất sắc nhất. Nhìn xem, ánh mắt của Diêu Vương đã nói lên tất cả. Diêu Vương sẽ là của nàng.
Hạ Sính Đình trong lòng đắc ý, nhưng bên ngoài lại là vẻ thẹn thùng nhìn Diêu Vương, sau đó xấu hổ cúi đầu xuống. Dáng vẻ con gái nhà lành này thật là khiến người khác ghê tởm.
Sau khi dừng lại 3 giây, ánh mắt của Diêu Vương lại không hề lưu luyến mà rời đi. Cho đến khi dừng lại trên người Xuân Phong, Bách Lý Mặc Thần mới cười thật tươi như muốn nói bài biểu diễn vừa rồi của nàng thật là tuyệt vời.
Xuân Phong chỉ nhìn chằm chằm lại hắn, không nói gì.
“Thế nào, Mặc nhi, đã tìm được người vừa ý chưa?” thấy ánh mắt hoàng tôn yêu quý của mình đã dừng lại, Thái hậu mở miệng hỏi.
Cũng không trách được Thái hậu nóng vội như vậy, người hoàng tôn này của bà năm năm nay đã 19, 20 tuổi, chưa lập Chính phi thì không nói, đến cả nha hoàn thông phòng cũng không có luôn, sao ngài có thể không vội chứ.
Đây là đứa cháu xuất sắc nhất của ngài, trước giờ vẫn được bồi dưỡng như người thừa kế, nếu cứ chậm chạp không sinh người nối dõi, chính là ảnh hưởng đến căn cơ quốc gia đó.
Thế mà đứa nhỏ này nhiều năm qua vẫn cố chấp không chịu lấy vợ, có thể nói là không gần nữ sắc. Thực ra Thái hậu biết rõ chuyện này là do hắn bị ảnh hưởng từ chuyện trước kia của mẫu phi hắn, nên dù họ muốn lo cho hắn, cũng bị hắn lấy lí do này mà chặn lại.
Lần này thật vất vả hắn mới xiêu lòng, Thái hậu sẽ không dễ dàng buông tha cho cơ hội này, nhất định phải để hắn chọn được chính phi.
Thái hậu vẻ mặt tha thiết hi vọng nhìn Bách Lý Mặc Thần, đợi câu trả lời của hắn.
Bách Lý Mặc Thần trầm ngâm một lúc, lại quay lại nhìn những nữ tử có mặt một lần nữa, mới khẽ mở miệng: “Hoàng tiểu mẫu, tôn nhi. . .”