Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 298
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:19:08
Lượt xem: 68
Sau đêm tân hôn, sáng ngày tiếp theo, đôi phu thê mới phải đi kính trà bố mẹ chồng. vì vậy, dù đêm qua rất mệt, toàn thân còn đau nhức, nhưng Lam Lam vẫn dậy sớm, thay quần áo chuẩn bị bưng trà cho bố mẹ chồng.
“Tiểu thư, người đã dậy rồi, để em gọi người đi lấy nước cho người tắm rửa.” nha hoàn thấy Thiếu phu nhân dậy liền nhanh nhẹn nói.
"Ừ!" Lam Lam nhẹ giọng nói, như sợ đánh thức Hà Lạc Hoa đang ngủ say.
Sau khi Lam Lam rửa mặt chải đầu xong, Hạ Lạc Hoa mới dụi mắt tỉnh dậy, vẻ mặt tràn đầy ý cười.
“Nương tử, nàng thật xinh đẹp.” Hạ Lạc Hoa đi đến bên bàn trang điểm, ôm Lam Lam từ phía sau, nhẹ giọng nói.
Nghe được giọng nói ôn nhu của hắn, Lam Lam không khỏi nghĩ đến khung cảnh mãnh liệt tối qua, nàng không khỏi đỏ mặt, cúi đầu không nói gì. Lạc Hoa thấy bộ dáng thẹn thùng đáng yêu của vợ, mỉm cười kéo nàng vào bàn ăn sáng. Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, Hạ Lạc Hoa không ngừng gắp đồ ăn cho Lam Lam, miệng còn lẩm bẩm:
“Hôm qua nàng vất vả rồi, ăn nhiều một chút.”
“Được rồi, chàng cũng ăn nhiều một chút đi!” Lam Lam ngọt ngào nói, gắp thức ăn cho hắn.
Buổi sáng lúc Lam Lam chuẩn bị ra ngoài, nàng nhìn thấy một vật kỳ lạ được đặt trong góc, hơi giống chiếc xe, nhưng trông lại rất kỳ lạ, không khỏi thắc mắc.
“Hồi bẩm thiếu phu nhân, Giao Dao quận chúa gửi thứ này đến cho ngài, nói là sau này để tiểu thiếu gia dùng.” Nghe Lam Lam hỏi, nha hoàn lập tức trả lời.
Nghe đến tiểu thiếu gia, Lam Lam lại đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn Hạ Lạc Hoa. Lạc Hoa cũng mỉm cười nhìn nàng, nhẹ nhàng siết bàn tay nàng, dẫn nàng đi kính trà.
Hai người vừa nắm tay đến cổng viện của Hạ Nhân Ngọc, đã thấy Hạ Sính Đình đang tiêu sái đi đến.
Nàng dùng ánh mắt không thân thiết gì mà nhìn Lam Lam, rồi lại quay qua nhìn Hạ Lạc Hoa với khuôn mặt đầy ý cười:
“Tẩu tử ngủ giỏi ghê, đến thình an mẹ sớm vậy sao?” giọng điệu của nàng nghe rất thân thiện, nhưng sự mâu thuẫn trong câu nói, rõ ràng là đang châm chọc Lam Lam.
“Sính Đình, tẩu tử của muội hôm qua rất mệt.” không đợi Lam Lam nói chuyện, Hạ Lạc Hoa đã kéo Lam Lam ra phía sau mình, nói với Hạ Sính Đình.
Nói xong, hắn trực tiếp kéo Lam Lam vào trong, để Hạ Sính Đình đứng đó tức giận, đúng là có vợ thì quên muội muội mà.
“Con dâu mời cha uống trà, mời mẹ uống trà.”
Lúc Hạ Sính Đình bước vào, Lam Lam đã quỳ trên mặt đất, cung kính bưng trà cho hai vị trưởng láo.
“Được rồi, con ngoan, mau đứng lên đi.” Hạ Nhân Ngọc và Vương thị nhấp một ngụm trà của Lam Lam, nhẹ nhàng nói.
"Được rồi, sau này hai đứa phải hạnh phúc, sớm sinh cho chúng ta một đoàn cháu nhé.” Vương thị thân thiết kéo tay Lam Lam.
“Vâng, mẹ, con đã biết.” Lam Lam ngượng ngùng nói.
“Các con còn phải đi thỉnh an ông bà, chúng ta không giữ các con nữa, nhanh di đi.” Vương thị hài lòng vỗ tay Lam Lam, rồi nói với hai người họ.
Lam Lam và Hạ Lạc Hoa liền cung kính lùi lại, đến chỗ lão phu nhân thỉnh an.
Vương thị nhìn bóng dáng họ xa dần, lúc này mới quay lại nói với Hạ Sính Đình đang đứng một bên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-298.html.]
“Sính Đình, đến phòng mẹ đi.”
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Hạ Sính Đình không biết mẹ tìm mình có chuyện gì, liền hỏi.
“Sính Đình, ca ca con đã kết hôn rồi. Con cũng đã 16, gần 17 tuổi rồi. Con đã có người trong lòng chưa? Nếu có rồi thì nói với cha mẹ, chúng ta sẽ làm chủ cho con.” Vương thị nhìn vào nữ nhân đã dậy thì thành công của mình.
Trước đây bà sẽ không phải lo lắng về chuyện hôn sự của con gái. Lấy gia thế và địa vị của gia đình, bà không phải sợ con gái tìm không được chỗ tốt. Chỉ là bây giờ con gái không có khả năng làm mẹ, nếu gả vào gia đình cao quý nào đó tất nhiên sẽ bị ghét bỏ, nhưng nếu gả vào nhà thấp kém, bà lại không nỡ.
Vì vậy, bỏ qua mọi thứ, bà vẫn quyết định sẽ để con gái tự quyết định hôn sự cho mình.
“Vậy bất kể con gái coi trọng người nào, cha mẹ đều sẽ làm chủ cho con đúng không?” Hạ Sính Đình chớp chớp đôi mắt hạnh, vẻ mặt chờ mong.
“Vậy là con có người trong lòng rồi sao?” Vương thị nhìn con gái như vậy, trong lòng liền có phán đoán. Vậy thì tốt rồi, được gả cho người mình thích, cũng xem như là không uỷ khuất nàng.
“Vâng.” Hạ Sính Đình xoắn xoắn chiếc khăn tay, ngượng ngùng trả lời.
“Là công tử nhà nào? Nếu con thật sự thích người đó, mẹ và cha con có thể giúp đỡ mở lời.” Vương thị không khỏi cười khi con gái thừa nhận.
“Con thích Diêu Vương điện hạ, xin cha mẹ làm chủ cho con.” Hạ Sính Đình đột nhiên quỳ xuống, cầu xin Vương thị.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Sao cơ? Diêu Vương?” Vương thị như bị nghẹn ở cổ họng, mãi không nói được gì. Không ngờ con gái mình lai thích Diêu Vương điện hạ. Bây giờ bà không biết phải nói thế nào.
Diêu Vương thật sự là một người anh tuấn thần võ, có thể coi là đối tượng trong lòng của tất cả nữ tử trong thiên hạ, nhưng người như vậy, lại càng không dễ hầu hạ. Người vĩ đại như vậy, sau này có thể sẽ ngồi ở vị trí cao cao tại thượng kia, nếu không có năng lực sinh con nối dõi, sau này làm sao con gái bà có thể sống yên ổn trong nơi tranh đấu vô tình đó.
Vương thị cau mày thật sâu, bà không thể không vì con gái mà lên kế hoạch cẩn thận.
Nhưng Diêu Vương. . .
“Mẹ, mẹ, không phải mẹ nói chỉ cần là người con coi trọng, mẹ sẽ làm chủ cho con sao?” Hạ Sính Đình lại cầu xin.
“Nhưng Diêu Vương. . .” Vương thị muốn nói lại thôi, không biết phải nói với con gái thế nào.
“Con mặc kệ, kiếp này nếu không phải Diêu Vương thì con không gả. Nếu không lấy được chàng ấy, con sẽ đi tu, cả đời này sẽ chỉ thắp đèn đốt nhang.” Thấy vẻ do dự trong mắt mẹ, Hạ Sính Đình nhịn không được, bắt đầu uy hiếp.
“Sính Đình, con. . .” Vương thị bất đắc dĩ lắc đầu.
“Mẹ, con van cầu mẹ, con chỉ có một nguyện vọng duy nhất này thôi.” Hạ Sính Đình lại ôm cánh tay bà mà lắc.
“Được rồi, được rồi, con đứng lên đi, chuyện này mẹ phải bàn bạc với cha con đã.” Vương thị cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự cầu xin của con gái.
“Con biết mẹ thương con nhất mà.” Hạ Sính Đình nghe được lời đồng ý của mẹ, không khỏi làm nũng một câu. Nàng biết mẹ là người yêu thương, sủng ái mình nhất.
Hạ Sính Đình đạt được mục đích thì vui vẻ rời khỏi chỗ của mẹ, trở về Thục Hương viện của mình với giấc mơ trở thành Diêu Vương phi.
Nhìn thấy vẻ mặt cao hứng của con gái, lông mày Vương thị không khỏi lại nhíu lại thật sâu.
Coi trọng người nào cũng được, sao lại phải là vị Diêu Vương này chứ?