Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 281
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:14:57
Lượt xem: 72
"Vô Hạ trưởng lão quá khen rồi, ta tin là trưởng lão biết mục đích chuyến đi lần này của bổn vương, để thuận tiện cho cả 2 bên, mong trưởng lão nhanh chóng nói ra điều kiện.” Bách Lý Mặc Thần cũng không quá để ý đến người này, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Được, Diêu Vương gia quả nhiên là người sảng khoái. Vậy thì lão hủ cũng không vòng vo nữa. Diêu Vương cũng biết, thứ ngài lấy đi là thứ rất quan trọng với Vu tộc chúng ta, cho nên để trấn an tộc nhân, chúng ta không thể không thiệt thòi Vương gia một chút.” Thấy Bách Lý Mặc Thần không vòng vo, Vô Hạ trưởng lão cũng trực tiếp đi vào vấn đề, nhưng lão vẫn nói chuyện một cách uyển chuyển.
“Đó là điều tất nhiên. Chỉ cần ta làm được, nhất định sẽ không từ chối.
“Diêu Vương ngài cũng biết đó, bên này chúng ta hầu hết là sa mạc, thiếu thốn tài nguyên, đặc biệt là nguồn nước, nên không thể canh tác. Chúng ta đều biết Thiên An Quốc là vương thuốc thịnh vượng nhất, nên chúng ta muốn xin của ngài một ít lương thực để có thể trải qua mùa đông lạnh giá, Vương gia thấy thế nào?” Vô Hạ trưởng lão vừa nói vừa vuốt vuốt chòm râu dê của mình.
“Bao nhiêu?” Bách Lý Mặc Thần đã sớm nghĩ đến điều kiện này, nên cũng không ngạc nhiên. Lương thực và nước uống là 2 thứ khan hiếm nhất trong sa mạc. Hắn không có cách cung cấp nước cho họ, nhưng lương thực thì có thể, hơn nữa thứ dồi dào nhất Thiên An Quốc là lương thực , nên nhất định điều kiện họ đưa ra là về lương thực.
Vô Hạ không nói gì, chỉ giơ một ngón tay ra, cười nhìn Bách Lý Mặc Thần.
“Một vạn khối” Lam Dịch cau mày hỏi.
“Không, là 10 vạn.” Vo Hạ nhìn thoáng qua Lam Dịch, lắc đầu.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Mười vạn thạch?” Lam Dịch kinh ngạc, há miệng to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng. “Chừng đấy có nhiều quá không vậy, 10 vạn thạch lương thực, nếu đưa vào trong quân doanh của Vương gia, hắn là có thể nuôi sống hàng chục vạn quân trong một thời gian dài. Bọn họ ở đây xem chừng còn chưa đến 1 vạn người, ăn hết nhiều thế sao?” Lam Dịch không khỏi thầm ghĩ.
“Đúng, đúng là 10 vạn thạch.” Vô Hạ khẳng định lại, giọng điệu như chắc chắn Bách Lý Mặc Thần sẽ đồng ý với điều kiện này.
"10 vạn thạch, quá nhiều!" Bách Lý Mặc Thần bình tĩnh nói.
Số lượng này quả thật quá nhiều, chừng này có khi chiếm 1/3 kho trữ của Vương Phủ.
“Vương gia, ta tin là ngài đã điều tra về đoá tử liên này. Trên thiên hạ này, có thể nói chỉ còn 1 bông duy nhất. Thấy Vương gia sốt ruột rời đi như vậy, chắc là phải dùng để giải quyết nhu cầu giải độc cấp bách. 10 vạn thạch đổi lấy đoá tử liên cuối cùng của thiên hạ, hơn nữa còn đổi được tính mạng quan trọng nhất trong lòng Vương gia, chẳng nhẽ không đáng sao?” Vô Hạ trưởng lão nhẹ nhàng vuốt râu, vẫn giữ bộ nụ cười nhạt.
“Mười vạn thạch lương thực thì không được, nhưng ta có thể cho các người 5 vạn thạch, cộng thêm 15 vạn lượng bạc trắng.” Bách Lý Mặc Thần suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nói. 15 vạn lượng này không chỉ mua được 5 vạn thạch lương thực.
Vẻ mặ Vô Hạ có chút do dự, có tiền để chủ động mua lương thực cũng là một chủ ý hay, nhưng không biết lương thực có dễ mua như vậy không.
“Đượcc, nếu Diêu Vương đã nói như vậy, chúng ta cũng không phản đối nữa, nhưng chúng ta vẫn còn 2 điều kiện yêu cầu Vương gia phải đáp ứng.” Vô Hạ trưởng lão cuối cùng cũng gật đầu với Bách Lý Mặc Thần.
"Các ngươi..."Lam Dịch nghe hắn nói vẫn còn điều kiện khác, không khỏi có chút buồn bực, vừa định mở miệng nói chuyện, đã bị Bách Lý Mặc Thần khoát tay ngăn lại.
“Vô Hạ trưởng lão, mời nói." Bách Lý Mặc Thần nhàn nhã nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-281.html.]
"Kỳ thực, điều kiện này đối với Vương gia mà nói rất đơn giản, chính là từ nay về sau Thiên An Quốc không được động binh với Mặc Lan quốc và Vu tộc.” Vô Hạ trưởng lão cười nói.
Yêu cầu này quả thực rất đơn giản, cho dù họ không yêu cầu, Thiên An Quốc cũng sẽ không động binh với Mặc Lan quốc. Ở đây quá xa xôi, khí hậu khắc nghiệt, cũng không có tài nguyên gì, không có uy h.i.ế.p gì với Thiên An Quốc, họ tất nhiên sẽ không động binh.
“Được, chuyện này không thành vấn đề, cái còn lại thì sao?” Vừa này lão nói có 2 điều kiện, giờ mới chỉ nói ra một cái, Bách Lý Mặc Thần không nhịn được mà hỏi.
“Còn một chuyện nữa, ngài phải hứa với ta một chuyện, sau này ta có thể yêu cầu Vương gia một chuyện, Vương gia phải đáp ứng ta. Tất nhiên, ta sẽ không yêu cầu ngài làm những việc thương thiên hại lý hay tổn hại đến nền tảng của Thiên An Quốc.” Hồng Loan tiến lên, vừa đi vừa thản nhiên nói. Sợ hắn không đồng ý, nàng còn giải thích thêm một câu.
“Chỉ cần không phải là chuyện thương thiên hại lý, vi phạm đạo đức, tổn hại nền móng quốc gia, bổn vương sẽ đồng ý.” Bách Lý Mặc Thần nghe xong yêu cầu của nàng, cũng không thấy có gì quá đáng, trên đời này không có việc gì hắn không làm được. Nghĩ thế, hắn liền đáp ứng.
Nhưng lần này hắn đã tính sai, trên đời này đúng là có rất nhiều thứ hắn không làm được.
“Nếu đã như vậy, Vương gia có thể hoàn toàn tự do rời đi.” Hồng Loan nghe được lời chấp thuận của Bách Lý Mặc Thần liền mỉm cười nói. Hồng Loan là thánh nữ của Vu tộc, nếu không có chuyện gì xảy ra, nàng sẽ trở thành tộc trưởng Vu tộc, lời nàng nói chắc chắn là có trọng lượng.
“Đa tạ. Lương thực và bạc, đợi bổn Vương về đến Kinh thành sẽ lập tức phái người mang tới, đến lúc đó, mời trưởng lão phái người đến hẻm núi Kim cốc nhận.
“Được, Diêu Vương làm việc, ta chắc chắn sẽ tin tưởng.” Vô Hạ mỉm cười đồng ý.
Nói xong, Bách Lý Mặc Thần bỏ đi, không thèm quay đầu lại. Dù hiện tại đã là ban đêm, trời tối đen, nhưng hắn vẫn không ngừng lao về hướng Kinh thành. Hắn nóng lòng muốn báo tin vui cho Xuân Phong.
Hắn sẽ sớm giải độc, cưới nàng về phủ. Tuy lấy được thứ này về tay không hề dễ dàng, nhưng lòng hắn vẫn tràn ngập hạnh phúc ngọt ngào.
Sau hơn 10 ngày đêm chạy trong sa mạc rộng lớn mờ mịt, cuối cùng nhóm Lam Dịch cũng có thể nhìn thấy thủ vệ ở hẻm núi Kim Cốc. Đến được đây, nghĩa là họ đã về đến mảnh đất quê hương. Có thể hiểu là họ đã về đến nhà.
Bách Lý Mặc Thần xuống ngựa tại quá trọ ở hẻm núi Kim Cốc, những người đợi ở quán trọ đưa cho hắn 2 lá thư.
Thấy bút ký trên phong thư, hắn nóng lòng mở ra đọc. Đây là bức hồi âm mà Xuân Phong viết cho hắn. Trong thư, nàng nói mọi chuyện đều tốt, dặn hắn chiếu cố bản thân thật tốt, còn nói nàng mới được phong làm quận chúa.
Câu cuối cùng, nàng còn nói nàng sẽ đợi hắn về.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười ngọt ngào. Hắn đặt lá thư này xuống, mở bức thứ 2 ra. Còn chưa đọc được 2 dòng, mặt hắn đã nhăn nhó như nuốt phải ruồi.
Trong lá thư này, Huyền Dịch báo Xuân Phong bị 2 nhóm người khác nhau tập kích trong chuyến đi về Vân huyện, trong đó có 1 nhóm thậm chí ngang sức với ẩn vệ của Bách Lý Mặc Thần.