Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 274
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:13:05
Lượt xem: 68
"Chủ tử, người tha cho ta đi.” Huyền Dịch đau khổ.
“Ừ, tha, có thể tha.” Xuân Phong thản nhiên nói.
Nhưng khi Huyền Dịch nghe được giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, trong lòng lại có dự cảm không lành.
“Nếu ngươi kể hết mọi chuyện xấu xa của Vương gia ra, ta sẽ tha cho ngươi.” Xuân Phong hớp một thìa canh trứng rồi nói.
“Chủ tử!” Huyền Dịch lệ rơi, chủ tử ơi sao người lại nỡ làm vậy.
“Sao ngươi lại không dám nói vậy. Vương gia nhà ngươi nhiều chuyện xấu lắm sao?” Xuân Phong ngước nhìn hắn, tiếp tục ăn canh.
“Không, không!" Huyền Dịch vội vàng xua tay giải thích, bọn họ sao dám nói ra những chuyện bí mật của chủ tử chứ. Nếu nói ra, bọn họ bị *ột da mất.
“Không sao? Tức là ngươi không làm ta hài lòng. Sau đợt này, ngươi trở về bên người Vương gia nhà các ngươi đi.” Xuân Phong thản nhiên nói tiếp.
Huyền Dịch nghe Xuân Phong nói thì lạnh sống lưng, tổ tông ơi, người Vương gia quan tâm nhất là cô nãi nãi ngài, nếu ngài đuổi ta về, không phải là tiệt đường sống của ta sao
Nội tâm Huyền Dịch sụp đổ, hôm nay hắn đã biết cô gái nhỏ bé này lọi hại thế nào. Không phải chỉ là lỡ mồm một câu thôi sao?
“Đừng, đừng, chủ tử, người đừng đuổi ta đi, ta nói, ta nói hết.” Huyền Dịch cuối cùng vẫn là đánh không lại Xuân Phong, buộc phải thoả hiệp.
“Ừ, là ngươi chủ động muốn nói đó, ta không ép ngươi, ngươi không nói thì thôii.” Xuân Phong ngửa mặt lên, không quan tâm nói. Huyền Dịch nhìn bộ dáng hả hê khi gian kế thành công, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thế là suốt quãng đường còn lại, trong xe ngựa không ngừng vang lên tiếng cười của Xuân Phong, chỉ một từ vui vẻ không thể diễn tả được hết cảm giác của nàng.
Có đôi khi Huyền Dịch không nín được cười, nhưng nghĩ đến thủ đoạn của Vương gia, hắn lại phải nhị xuống, nhịn nhiều đến muốn nội thương luôn.
Cả thiên hạ này, chắc chỉ có vị cô nãi nãi này mới dám cười Vương gia của họ như thế.
Đặc biệt, khi kể đến chuyện Bách Lý Mặc Thần mất công lực, bị dâm nữ khi dễ, Xuân Phong cười đến lăn lộn. Đầu Huyền Dịch rớt xuống toàn vạch đen, Vương gia à, đây là người phụ nữ ngài thích sao? Sao khi nghe đến chuyện ngài bị nữ nhân khác khi dễ, nàng lại vui vẻ như vậy?
“Haha, còn nữa không? Còn chuyện nào vui hơn nữa không?” Xuân Phong cười đến chảy nước mắt, ôm bụng hỏi Huyền Dịch.
“Hết rồi.” Huyền Dịch mặt không chút biểu tình.
“Hết thật rồi? Không thể nào.” Xuân Phong vẻ mặt không tin.
“Hết thật rồi.” Huyền Dịch lần nữa mặt không cảm xúc hỏi lại.
“Ừ.” Xuân Phong ngồi thẳng lại, thu lại vẻ mặt vui vẻ: “Ngươi kể nhiều chuyện như vậy, không thấy buồn cười chút nào sao?”
"..." Biểu cảm trên mặt Huyền Dịch sắp nứt ra rồi, sao có thể không buồn cười được, là hắn không dám cười, không dám cười đó.
Trước đó chỉ lỡ lời một chút thôi mà đã phải trả giá đắt như vậy, giờ sao hắn dám để nàng thấy hắn cười chứ.
“Thôi, đừng nhịn. Nếu muốn cười thì cứ cười đi, yên tâm, ta không nói với hắn đâu.”
“…” Huyền Dịch không nói gì, chỉ cưỡi ngựa một mình đi đến đầu đoàn. Nhưng nếu nhìn kỹ một chút, có thể thấy bờ vai hắn đang run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-274.html.]
"Người đàn ông này thật là nhàm chán, chuyện buồn cười như vậy cũng không có cảm giác, hắn tảng đá sao?" Xuân Phong mím môi nói, buông rèm xe xuống.
Cỗ xe chậm rãi tiến về phía trước, cảm giác lắc lư khiến Xuân Phong dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên xe ngựa dừng lại, xe ngựa rung chuyển dữ dội, Xuân Phong không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa ngã ra ngoài.
May mà nàng phản ứng nhanh, túm lấy thành xe, nên mới không bị rơi ra.
"Chuyện gì vậy? Huyền Dịch?" Xuân Phong ổn định cơ thể, hỏi qua bức rèm.
“Chủ tử, phía trước có mai phục, người cứ ngồi trong xe, còn lại để thuộc hạ xử lý.” Huyền Dịch siết chặt dây cương, điều khiển con ngựa nâu, nói với người trong xe.
“Ừ!” Xuân Phong yên lặng lấy d.a.o găm ra, cầm chắc, đáp lại.
Lúc này trời đã sẩm tối, gió núi lành lạnh thổi bay cảm giác oi bức của ngày hè. Nhưng xung quanh lại có một cỗ khí tức mang hàn khí, làm cho người ta không thoải mái.
Thấy rèm xe hơi động, Xuân Phong không khỏi nắm chặt con dao, tay còn lại đặt sẵn lên thắt lưng, ở đó nàng có để sẵn mấy loại thuốc phòng trường hợp khẩn cấp.
Quả nhiên, xe ngựa chậm rãi tiến lên chưa tới mấy chục mét thì một đám người áo đen từ mọi hướng. Huyền Dịch thấy vậy, nhanh chóng rút trường kiếm ra, dễ dàng hạ 2 tên áo đen.
Chuyến này, Xuân Phong chỉ mang theo 4, 5 người, nhưng đối phương lại có đến 20, 30 người, nên người của nàng lập tức có chút yếu thế. Huyền Dịch đang bị một đám vây quanh, muốn đến cạnh xe ngựa bảo vệ nhưng nhất thời không thể dứt ra được.
Xem ra đối phương đã tính toán kỹ, lần này muốn lấy mạng Xuân Phong.
Những người bảo vệ Xuân Phong đều là những tinh anh dưới trướng Bách Lý Mặc Thần, nhưng dù sao chênh lệch lực lượng quá lớn, bên kia cũng không phải là những *át thủ bình thường.
Bất ngờ, một tên áo đen bắt được sơ hở, bay về phía xe ngựa,, không thèm nhìn, thẳng tay cầm kiếm đ.â.m thẳng vào xe.
“Chủ tử!” Huyền Dịch hoảng sốt la lên. Hắn quay người, đá hết những người chặn đường, nhanh chóng chạy về phía xe ngựa, đồng thời thổi ám hiệu cứu viện.
“Chủ tử.” Huyền Dịch phi thân đến cạnh xe ngựa, đang chuẩn bị ra tay, đã thấy tên áo đen ngã xuống.
Huyền Dịch nhìn cảnh này, sửng sốt một khoảnh khắc, đã bị một tên áo đen khác **ém vào tay.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Hắn vội vàng rút kiếm đánh lại, miệng sốt sắng hỏi: “Chủ tử, người không sao chứ?”
"Ta không sao!" Một hồi lâu sau, trong xe ngựa truyền đến một thanh âm bình tĩnh.
Nghe vậy, Huyền Dịch mới yên tâm, lại xông vào chiến đấu.
Một lúc sau, ẩn vệ cũng đến, gia nhập trận chiến, cục diện đột nhiên bị đảo lộn. Người của đối phương dần kiệt sức, muốn rút lui, nhưng đám Huyền Dịch lại không cho chúng cơ hội. Bọn họ lần lượt hạ từng người một. Cho đến khi tất cả bọn áo đen đều đã nằm xuống, Huyền Dịch dẫm chân lên n.g.ự.c tên cuối cùng, hỏi: “Nói, là ai phái các người đến?”
Người đàn ông mặc đồ đen bị đánh đến mức hộc máu, nghiến răng nghiến lợi, quyết tâm không nói.
"Nói nhanh!" Thấy thế, Huyền Dịch tăng thêm lực chân: "Không nói đúng không!"
Ngay lúc Huyền Dịch định tiếp tục tra hỏi, một mũi tên xé gió mà đến.