Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:04:38
Lượt xem: 33
Xuân Phong mở cửa bước ra, thấy trong sân đã đứng đầy người. Cô nhìn sơ sơ, chắc cũng phải hơn chục người. Không đợi cô mở miệng hỏi, đã có người hô lên:”Hà thị, nghe nói nhà các ngươi phát tài rồi, có cả tiền mua gạo mua bột, lại còn được ăn thịt? Vậy không phải nên trả lại tiền cho chúng tôi sao? Trước đây là chúng tôi thấy nhà bà nghèo khổ đáng thương, lão Tam lại bệnh nặng, nhà có mấy đứa nhỏ nheo nhóc, nên mới cho nhà bà vay tiền. Giờ nhà bà có tiền rồi, lại chỉ lo mỗi nhà mình, mặc kệ nhà chúng tôi. Chúng tôi cũng đâu có giàu có gì, cả nhà còn đang mong có cơm ăn từng ngày!”
Người này chưa nói xong, người kia đã phụ họa:”Đúng vậy, sao có thể sống ích kỷ thế chứ. Nhìn chúng tôi dễ bặt nạt lắm đúng không? Túm lại bây giờ có trả không? Chỉ biết mỗi mình mình, đúng là ích kỷ”
“Đúng vậy, đồ ích kỷ. Trả tiền đây, trả tiền đây”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Đám người này, anh một câu, tôi một câu, nói đến mức mẹ Xuân Phong không mở miệng ra giải thích được, gấp đến sắp khóc.
Xuân Phong thấy vậy, xông vào đẩy đám người ra, đỡ lấy mẹ, vỗ nhẹ vào tay mẹ trấn an.
Cô vỗ tay vài cái để mọi người im lặng:”Mọi người im lặng chút”
Mọi người nhất thời yên tĩnh lại.
“Mọi người nói con đều nghe hết rồi. Mọi người muốn lấy lại tiền đúng không?” Xuân Phong nhìn mọi người một lượt, bình tĩnh nói.
“Đúng vậy. Nhà ngươi có cả tiền mua đồ ăn, có phải là nên trả lại tiền cho bọn ta không?” Một bà cô nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-21.html.]
“Vốn dĩ con định 2-3 ngày nữa qua tận nhà trả cho mọi người. Nếu mọi người đã đến đây rồi, vậy mong mọi người đợi chút, con gọi trưởng thôn đến đây chủ trì. Mọi người vào đây chờ một chút đi ạ.”
Xuân Phong nói xong, bảo Xuân Sinh đi mời trưởng thôn đến.
Nhà cô vay tiền trong thôn cũng khá nhiều, để phòng ngừa sau này có người tráo trở đến kiếm chuyện, cô nghĩ vẫn nên tìm người có thân phận đến làm chứng.
“Sao lại phải đợi, chúng tôi phải đợi đến bao giờ nữa?”
“Mọi người chờ chút, chờ trưởng thôn đến, con sẽ có lời giải thích hợp lý cho mọi người.” Xuân Phong nhờ Xuân Vũ đi rót nước cho mọi người.
“Mọi ngời yên tâm, tiền còn thiếu mọi người, chúng con nhất định sẽ trả hết. Con cũng cảm ơn mọi người thời gian qua đã giúp đỡ nhà con. Mọi người chờ chút, trưởng thôn sắp đến rồi”, nói xong cúi đầu cảm tạ mọi người.
Mọi người thấy cô lễ phép, lại khẩn thiết, cũng không nói nhiều nữa. Nhà bọn họ mẹ góa con côi, làm căng lên lại thành ra bọn họ bắt nạt người quá đáng.
Trong thời gian chờ trưởng thôn đến, Xuân Phong hỏi mẹ tại sao lại xảy ra chuyện này. Mẹ cô cũng mơ hồ không hiểu. Sáng nay lúc bà dậy chuẩn bị đồ ăn sáng, tự dưng thấy có người gọi mình, chưa kịp trả lời, đã thấy một đám bà thím xông vào, lục lọi nhà bếp. Họ thấy trong nồi vẫn còn cơm thừa từ hôm qua, thì bắt đầu trách móc.
Hiểu rõ sự tình, dựa vào kỹ năng suy luận của kiếp trước, Xuân Phong biết tất cả không thể tình cờ như thế, hẳn là đã có ai đứng đằng sau. Nhưng mặc kệ người đó là ai, cứ tùy cơ ứng biến đã.