Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 163

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:37:10
Lượt xem: 94

"Không, ân nhân, tiểu thư, ta không thể lấy thêm tiền của ngài nữa.” người phụ nữ không hề suy nghĩ mà ngay lập tức trả bạc lại cho Xuân Phong.

“Thôi, được rồi, đừng nói nữa, mạng sống vẫn là quan trọng nhất. Ngươi cứ cầm lấy đi, có khó khăn gì cứ đến Hộ Quốc Công phủ tìm ta, ta tên Xuân Phong.” Xuân Phong đẩy lại tiền vào tay người phụ nữ, rồi ra khỏi cửa.

Xuân Phong cũng từng nghĩ đến mang người này về nhà, nhưng hiện tại cô đang sống dưới mái nhà người khác, sao có thể đưa cô ấy về. Cô chỉ có thể giúp đỡ cô ấy đến mức này.

Người phụ nữ nhìn đồ ăn trên bàn và số tiền trên tay, mắt rưng rưng cảm kích. Cảm ơn ông trời đã cho cô gặp được người tốt như vậy. Có lẽ là mệnh cô còn chưa tuyệt, ông trời cho cô nếm nhiều khổ cực như vậy, cuối cùng cũng cho cô một tia nắng ấm áp.

    . . .

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Lúc Xuân Phong trở về đã là giờ ăn tối, vừa bước vào nhà đã được gọi đi ăn. Lại là một bữa tối đông đủ náo nhiệt. Xuân Phong lễ phép chào trưởng bối rồi ngồi vào bàn.

“Xuân Phong, hôm nay con đã làm xong chuyện chưa?” Hạ Nhân Ngọc vừa ngồi xuống đã hỏi.

“Vâng cũng gần xong rồi ạ.” Xuân Phong mỉm cười gật đầu.

“Có chuyện gì sao? Sao ta không biết gì? Hai người các ngươi chơi trò bí mật gì vậy?” Lãp công tước tò mò khi nghe 2 người nói chuyện.

“Là bí mật của cháu gái. Sẽ đến lúc con nói cho người, đảm bảo sẽ là một kinh hỉ cho người.” Xuân Phong vẫn cố tình tỏ ra bí hiểm, muốn trêu chọc người ông suốt ngày nghiêm túc này.

“À, là bí mật sao? Thật là ghê gớm nha, ta thực sự tò mò đó.” Lão quốc công vuốt râu, nhướn mày, có chút trêu chọc nói.

“Đã là kinh hỉ của muội muội, tất nhiên sẽ làm chúng ta mở rộng tầm mắt. Ông nội à, ông chờ đến lúc đó là sẽ được biết thôi, đúng không Xuân Phong muội muội.” Hạ Sính Đình đột nhiên đóng vai một người tỷ tỷ hiểu chuyện, nói xong còn cố ý nhướng mày với Xuân Phong.

“Ừ, ông sẽ ngồi đây chờ kinh hỉ của con.” Lão công tước không nghe ra sự khiêu khích trong câu nói của Hạ Sính Đình, chỉ gật đầu đồng ý.

“Được rồi, nhanh ăn đi.” Lão phu nhân giục mọi người bắt đầu.

Sau bữa tối, mọi người ai về nhà nấy, Xuân Phong lôi kéo mẹ cùng Xuân Vũ, Xuân Sinh bàn bạc về kế hoạch mở nhà hàng. Xuân Phong luôn không giữ bí mật gì với gia đình, tất nhiên là ngoại trừ việc của Bách Lý Mặc Thần. Sau khi nghe Xuân Phong nói, mọi người đều ủng hộ cô. Đơn giản là Xuân Phong chưa bao giờ làm họ thất vọng, họ tin rằng lần này cũng vậy. Ngay cả mẹ Xuân Phong cũng dựa trên những hiểu biết của mình mà cho Xuân Phong một số gợi ý nhỏ. Sau buổi họp, Xuân Phong bắt đầu viết ra những thứ cần chuẩn bị để không bỏ sót bất cứ thứ gì.

Bận rộn cả một ngày, Xuân Phong cảm thấy toàn thân rã rời, chỉ muốn tắm rửa rồi đi ngủ sớm. Cô chỉ đơn giản yêu cầu Thuỷ Trúc đổ đầy nước nóng vào bồn, rồi bắt đầu thả lỏng tắm rửa. Nằm trên giường, nhìn đỉnh màn, cô nghĩ lại khoảng thời gian trước đây, lúc cô vẫn còn là một cô bé làm nông, cũng chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, khoảng thời gian này sao thế nhỉ. Nhưng trước khi cô kịp nghĩ ra nguyên nhân, hai mí mắt của cô đã bắt đầu dính lấy nhau, không lâu sau, cô chìm vào giấc ngủ.

    . . .

Huyền Dịch vẫn đều đặn hàng ngày báo cáo cho Bách Lý Mặc Thần về hoạt động mỗi ngày của Xuân Phong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-163.html.]

“Hôm nay cô nương tới Thiên Bảo các, đặt mua mấy thứ đồ vật kỳ lạ, khi trở về còn cứu được một cô nương ở phố Dung Hoa.”

“Đồ vật kỳ quái? Là thứ thế nào?” Bách Lý Mặc Thần nhíu mày hỏi.

“Thuộc hạ nghe cô nương nói thứ đó là một chiếc bàn, nhưng có chút khác so với loại chúng ta thường dùng.” Huyền Dịch cung kính trả lời.

“Gần đây nàng ấy bận rộn làm gì vậy?” trong mắt Bách Lý Mặc Thần loé lên một tia hứng thú.

“HÌnh như cô nương đang chuẩn bị kinh doanh, có vẻ là một nhà hàng.” Huyền Dịch có chút mơ hồ trả lời, vì cho đến bây giờ, Xuân Phong vẫn chưa nói với ai chính xác là cô định làm gì, cô chỉ đơn giản nói là mở tiệm kinh doanh.

“Hoá ra là vậy, chẳng trách mấy hôm trước có thử làm mấy món ngon. Phủ ta có sản nghiệp trên phố Dung Hoa nhỉ?” Bách Lý Mặc Thần đột nhiên hỏi, Huyền Dịch có chút không kịp suy nghĩ.

“Đi tìm Lam Dịch, bảo hắn dọn dẹp một trong các cửa hàng của chúng ta ở đó đi, chọn cái lớn lớn chút.” Bách Lý Mặc Thần đặt nhẹ ngón tay lên bàn, nhịp nhàng gõ, nói với Huyền Dịch.

Lúc này Huyền Dịch đầu gỗ mới phát hiện ra chủ tử của mình đang chuẩn bị cửa tiệm cho cô nương. Hắn mừng thầm trong lòng, cuối cùng, sau bao nhiêu năm, chủ tử đã nghĩ thông rồi.

Trước khi Huyền Dịch ra khỏi cửa, Bách Lý Mặc Thần lại nói: “Còn nữa, đi điều tra về người phụ nữ được nàng cứu đi.” Huyền Dịch dừng bước, quay người cúi đầu cung kính nói với Bách Lý Mặc Thần: “Tuân lệnh lệnh chủ tử. Thuộc hạ sẽ làm ngay.” Nói xong, hắn vui vẻ đi ra.

Lam Dịch nhìn hắn, tò mò hỏi: ‘Này, tiểu tử ngươi làm sao vậy?”

“Ta á, có sao đâu, vẫn bình thường mà.” Huyền Dịch vừa huýt sáo vừa cười.

“Không có việc gì? Chủ tử cho ngươi uống thuốc gì vậy?” Nhìn dáng vẻ vừa đi vừa huýt sáo kia mà bảo là bình thường ư?

“Là ta vui thay cho chủ tử thôi. Hoàng tử của chúng ta cuối cùng cũng giác ngộ rồi.” Huyền Dịch cười thoả mãn. Bộ dáng này y như mẹ chồng sắp được gặp con dâu, làm gì có chút thần thái nào của thuộc hạ vui mừng cho chủ nhân nữa.

“Ý ngươi là gì? Ý ngươi là chủ tử có người trong lòng rồi á?” Lam Dịch cũng hứng thú, chạy đến hỏi.

“Nếu không thì ngươi nói xem, cái này là lấy cho ai?” Huyền Dịch giơ giấy chứng nhận sở hữu đất mà Lam Dịch mới đưa cho hắn ra.

“Ngươi nói cái này là chủ tử…” Lam Dịch kinh ngạc. “À, là cô nương ở Vân huyện đúng không?”

Huyền Dịch gật đầu muốn đi, hắn còn phải đi điều tra nữ tử kia.

Lam Dịch bị bỏ lại một mình, chậm rãi tiêu hoá lượng thông tin khổng lồ mới nhận được. Đấy, hắn còn đang nghĩ, từ lúc chủ tử mang hắn lặn lội đến Vân huyện, hắn đã thấy có gì không đúng rồi. Hoá ra là có chuyện như vậy.

Buổi tối, Bách Lý Mặc Thần xử lý xong công việc, một mình ra ngoài, nhảy nhảy mấy cái, bóng dáng đã biến mất trong bóng tối. Một lúc sau, một bóng người xuất hiện trước cửa phòng Xuân Phong.

Loading...