Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 156

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:35:29
Lượt xem: 85

Nghĩ đi nghĩ lại, Xuân Phong lại nghĩ chuyện này vẫn cùng một gốc rễ với chuyện bà bị đầu độc và tung tích của mẹ bị giấu kín nhiều năm. Trực giác mách bảo cô đây là một chuyện rất phức tạp, kẻ thủ đang trốn trong bóng tối, cô lại ở ngoài sáng, phe cô đang rất bị động. Có lẽ cô cần đẩy nhanh tiến độ của kế hoạch. Không biết cuộc điều tra của cữu cữu có kết quả gì không, mai cô phải đến đó hỏi thêm mới được.

Xuân Phong suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra được gì, liền ngã xuống giường, nhắm mắt lại đi ngủ. Nhưng mãi cô vẫn không ngủ được. Đã quá nửa đêm nhưng Xuân Phong vẫn giãy dụa trên giường.

“A a a”, Xuân Phong có chút bức bối, giật giật tóc, hét một tiếng rồi ngồi dậy.

Tiếng động này khiến Thuỷ Trúc ở phòng bên hoảng hốt, sợ hãi khoác áo rồi chạy vào phòng Xuân Phong.

“Tiểu thư, người sao vậy?” Thuỷ Trúc kinh hoảng chạy đến bên giường Xuân Phong hỏi thăm.

“A, ta không sao, chỉ là không ngủ được thôi. Ngươi về ngủ đi, không cần lo lắng cho ta.” Xuân Phong có chút xấu hổ nói. Cô thực sự không ngờ cô lai làm ảnh hưởng đến người khác.

“Tiểu thư, nô tì thắp một nén hương an thần cho người nhé?” Thuỷ Trúc thấy Xuân Phong không sao, liền bình tĩnh lại, hỏi Xuân Phong.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Ừ, đốt cho ta một nén đi.” Xuân Phong mệt mỏi, xoa xoa thái dương.

Thuỷ Trúc thắp một nén nhang cho Xuân Phong, cẩn thận hỏi Xuân Phong có cần thêm gì không, rồi mới quay về đi ngủ.

Xuân Phong nằm trên giường, ngửi mùi thơm từ lư hương chầm chậm toả ra, lại bất giác nghĩ đến người đã lâu không gặp. Hình như từ hôm cô từ chối hắn, hắn đã không ghé qua nữa. Giờ hắn đang làm gì nhỉ?

“Ơ, thôi, ngươi đang nghĩ gì vậy? Ngươi đã từ chối hắn hổi, sao còn nghĩ đến hắn làm gì?” Xuân Phong lắc đầu thật mạnh, như muốn lắc bay người nào đó ra khỏi tâm trí.

Thực ra, Xuân Phong ngoài miệng từ chối hắn, nhưng trong lòng đã quen với việc ỷ lại vào hắn. Tỷ dụ như nếu có việc xảy ra, cô sẽ nghĩ đến hắn đầu tiên, hôm trước gặp chuyện, cô cũng để cho người của hắn xử lý. Rõ ràng trong lòng rất thích, nhưng lại không dám thừa nhận. Những trăn trở này chỉ mình cô biết. Cũng như người kia, hắn âm thầm bảo vệ cô, cũng chỉ mình hắn biết. Để tương lai có thể cho cô những gì tươi đẹp nhất, để cô có thể yên tâm kề vai sát cánh với hắn, hắn âm thầm cố gắng dọn sạch mọi chướng ngại, dù cho đầu rơi máo chảy, hắn vẫn không chùn chân.

Quá nửa đêm, bầu trời bắt đầu nổi lên chút ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, Xuân Phong từ từ đi vào giấc ngủ, người canh gác trên nóc nhà cũng rời đi.

Xuân Phong mơ một giấc mơ, trong giấc mơ, cô thấy 2 người quay về đêm ngắm đèn hoa đăng đó.

    . . .

Ngày hôm sau, Xuân Phong dậy muộn nên lúc đến thỉnh an bà đã bị Hạ Sính Đình chế nhạo môt phen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-156.html.]

Nếu không phải Xuân Phong nể tình bà và cữu cữu, cô đã cho cô ta biết mùi rồi. Nghĩ đến mẹ đã xa cách gia đình nhiều năm, không muốn không khí gia đình căng thẳng, Xuân Phong liền nhịn xuống. Chỉ là cái danh dậy muộn, rồi cái gì đó mà không kính trọng người già, cũngg không có gì to tát. Hơn nữa, linh hồn trong cơ thể này chắc còn nhiều hơn vị tiểu thư trước mặt đến chục tuổi, cô không thèm chấp, Xuân Phong tự an ủi.

Nhưng cô dậy muộn nên không những đi thỉnh an bà muộn, mà còn lỡ mất việc hỏi thăm cữu cữu, đành phải đợi ông lên triều trở về.

Nhưng chưa kịp đợi Hạ Nhân Ngọc trở về, Hộ Quốc Công phủ đã có khách, chính là dì cả của Xuân Phong. Bà trở về với một xe đầy quà. Bà lấy lý do chúc mừng sức khoẻ của lão phu nhân, cũng mang rất nhiều quà cho mẹ Xuân Phong. Vì sức khoẻ và tinh thần lão phu nhân đã tốt lên nhiều, bà giữ dì cả lại ăn cơm trưa rồi hẵng về.

“Xuân Phong, ta nghe nói y thuật của con rất tốt, bệnh của mẹ ta lần này là nhờ con đúng không?” Hạ Tú Thanh mặc bộ quần áo màu tím thẫm, mỉm cười nhìn Xuân Phong.

“Đúng vậy, lần này nhờ có Xuân Phong chăm sóc mà bệnh tình của mẫu thân đã thuyên giảm đi nhiều. Hơn nữa, Uyển Thanh cũng trở về, gia đình được đoàn tụ, mẫu thân buông được tâm bệnh, nên sức khoẻ tốt lên nhiều.” Đại cữu mẫu Vương thị tiếp lời, trong lời nói không hề che giấu sự tán thưởng với Xuân Phong.

“Dì, thẩm, mọi người quua skhen rồi. Bà là người có phúc, con chỉ là bày tỏ chút tâm ý của hậu bối mà thôi.” Xuân Phong hàm súc gật đầu với các vị trưởng bối.

“Xuân Phong nói đúng, mẫu thân đúng la Phúc Thọ song toàn, lần này Uyển Thanh cũng trở về, gia đình đoàn tụ, đúng là song hỷ lâm môn.” Đại cữu mẫu lại nói mấy câu dỗ lão phu nhân vui vẻ.

“Được rồi, ăn đi, hôm nay nhà bếp nấu toàn những món mọi người thích, mau ăn đi, đừng nói nữa.” lão phu nhân cười nói. Mọi người nói một loạt những câu lấy lòng lão phu nhân, mãi một lúc lâu sau, bữa ăn mới bắt đầu.

Ăn trưa xong, Hạ Tú Thanh đến chỗ của Lạc Vân Y thăm con gái, hai mẹ con nói chuyện một lúc, bà ấy mới quay về Lạc Phủ.

Hạ Nhân Ngọc đi mãi đến tận buổi chiều mới trở về, Xuân Phong cũng không hỏi tại sao cữu cữu về muộn, chỉ hỏi ông kết quả điều tra. Nhưng ông vẫn không điều tra được gì. Xuân Phong cũng kể lại cho Hạ Nhân Ngọc mọi thứ về vụ ám sát, tất nhiên không bao gồm việc thẩm vấn của Huyền Dịch.

Hạ Nhân Ngọc nghe xong liền kinh hãi, cảm thấy có chút khó tin. Xuân Phong mới đến Kinh thành mà đã gặp phải chuyện như vậy, có người muốn lấy mạng cô! Ông quyết định phải càng thêm cẩn thận, sau này chỉ cần là mẹ con các nàng ra ngoài, ông sẽ phái hộ vệ đi theo.

Xuân Phong nhắc nhở Hạ Nhân Ngọc tiếp tục giữ bí mật mọi chuyện trước khi sự thật được đưa ra ánh sáng, rồi rời đi.

. . .

Bên này, Bách Lý Mặc Thần cũng đang ra sức diệt trừ đám ung nhọt Xuóng Bình Vương, hắn giăng một chiếc bẫy lớn chờ người rơi vào.

Buổi tối, Xuân Phong ăn tối xong, đo dạo quanh Hương Lăng viện một chút cho tiêu cơm, lại cùng đại tỷ bàn chuyện may vá một lúc rồi mới về phòng ngủ. Nói là bàn chuyện, nhưng thực ra cô chỉ ngồi bên cạnh nhìn thôi. Những thứ này mà vào tay cô chắc chỉ ra mấy con rết đang bò mà thôi. May là cuốn y thư không nói đến kỹ năng phẫu thuật, nếu không, thứ gặp nạn không chỉ là mấy miếng vải này…

“A a a” Xuân Phong nằm trên giường một lúc, ngáp dài, có lẽ là do tác dụng an thần của hương trầm, hôm nay Xuân Phong nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sau khi toàn bộ đèn của Hương Lăng viện bị tắt đi, cửa phòng Xuân Phong phát ra hai âm thanh khe khẽ.

Loading...