Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 143
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:31:54
Lượt xem: 96
“Bà nội, Xuân Phong, cô cô, mọi người đang làm gì vậy?” trong lúc Xuân Phong đang kiểm tra cho bà, một giọng nói tò mò, sắc bén vang lên. Người lên tiếng là Hạ Sính Đình, theo sau cô là Lạc Vân Y trong bộ váy hồng.
Nghe vậy, Vu ma ma ở cạnh bà bước tới và trả lời: “Phong tiểu thư đang bắt mạch cho lão phu nhân.”
“Là vậy sao? Không ngờ muội muội lại tài giỏi như vậy.” Hạ Sính Đình hơi ngạc nhiên nhìn Xuân Phong. Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của Xuân Phong, ánh mắt cô lại thay đổi.
Lạc Vân Y vẫn đứng ở sau, im lặng tiến lên, cung kính hành lễ: “Vân Y thỉnh an bà ngoại và dì.”
Hành động của Lạc Vân Y đồng thời nhắc nhở Hạ Sính Đình, cô vội vàng làm theo, thỉnh an bà.
“Các cháu ngoan của ta, đều là cháu ngoan của ta, đứng dậy đi.” Bà cụ âu yếm nhìn các nàng.
“Cảm ơn bà nội.” Lạc Vân Y và Hạ Sính Đình cùng nhau đứng dậy và bước sang bên.
“không biết muội muội chẩn bệnh cho bà thế nào rồi.” Hạ Sính Đình nói với Xuân Phong, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Bà suy nghĩ quá độ lâu ngày, chỉ cần giữ tâm trạng tốt, điều dưỡng cơ thể tốt là được.” Xuân Phong thu tay, bình tĩnh nói.
“Xem ra y thuật của muội muội rất tốt, kết quả chẩn đoán của muội cũng giống như của các ngự y trong cung. Nơi muội sinh ra đúng là đất địa linh nhân kiệt.” người lên tiếng là Lạc Vân Y nãy giờ vẫn trầm mặc.
“Đa tạ biểu tỷ khích lệ.” Xuân Phong cười đáp lại.
Lời nói của Lạc Vân Y tưởng chừng là lời khen, nhưng thực thất lại ẩn chút mỉa mai về xuất thân bần nông của Xuân Phong. Câu này cũng đồng thời nhắc nhở Xuân Phong, ở đây cô chỉ là một vị khách ở tạm. Xuân Phong không hiểu tại sao 2 vị tiểu thư này lại có địch ý với cô, nhưng trước giờ cô cũng không phải người để yên cho người khác khi dễ.
“Được rồi, mấy tỷ muội ngươi hiếm khi gặp được nhau, người trẻ nhiều chuyện nói, Sính Đình, con là chị cả, con đưa mấy đứa nhỏ đi chơi, làm quen với hoàn cảnh trong nhà đi.” Lão phu nhân ngồi nãy giờ cũng có chút mệt mỏi, liền đẩy đám tiểu thư ra ngoài, chỉ giữ lại mẹ Xuân Phong và Vu ma ma trong phòng để nói chuyện. Mẹ Xuân Phong ngồi bên giường, hầu hạ lão phu nhân uống thuốc. Bà không khỏi buồn bã: “Mẹ ơi, đều là tại con gái bất hiếu, nếu không phải năm đó con … .sao mẹ có thể . … “
“Thôi, đều là chuyện quá khứ rồi, không phải con đã về đây rồi sao?” bà cụ nhẹ nhàng vỗ vào tay con gái.
“Mấy năm qua con gái đều muốn quay về gặp cha mẹ, nhưng lại sợ cha mẹ vẫn không tha thứ cho con, cho nên. . .”
“Đứa trẻ ngốc nghếch này, sao có thể chứ. Con là con gái của ta, là miếng thịt rơi từ người ta ra, con có làm ra lỗi lầm gì, thì ta vẫn là mẹ của con.” Lão phu nhân nhân từ thở dài, vuốt tóc con gái. Dù mẹ Xuân Phong bao nhiêu tuổi, ở đâu, có làm chuyện gì sai trái, thì vẫn là cô con gái nhỏ của bà lão. Nghe lão phu nhân nói, mẹ Xuân Phong lại không kìm được nước mắt.
Từ lúc Sở Du đến đón, bà biết mẹ đã tha thứ cho bà, nhưng hiện tại, nghe chính lão phu nhân nói, bà vẫn có chút nghẹn ngào.
“Ta tìm con nhiều năm như vậy, nhưng mãi vẫn không có chút tin tức gì. Nếu không phải lần trước Vân Chi quay lại nói ra, ta sợ đời này mẹ con ta không gặp lại được nhau rồi.”
“Sao lại thế được, mẹ. Mẹ chỉ cần chăm sóc thân thể thật tốt, rồi sẽ bình phục thôi, mẹ đứng nói như vậy.” mẹ Xuân Phong lau nước mắt, an ủi bà cụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-143.html.]
“Ta tự biết rõ thân thể mình, sợ là thời gian của ta không còn nhiều nữa. Nhìn thấy các con bình yên trở về, ta c.h.ế.t cũng không tiếc nuối.” lão phu nhân nằm trên giường, liên tục thở dài.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Mẹ, không có chuyện đó đâu. Mẹ hãy chăm sóc thân thể thật tốt, con gái sẽ luôn ở cạnh mẹ. Mẹ nhất định sẽ khỏi bệnh, xin mẹ đừng nói những lời đau lòng thế nữa.” mẹ Xuân Phong ém góc chăn cho lão phu nhân, buồn bã nói.
“Ừ, không nói chuyện này nữa. Ta mệt rồi, muốn ngủ một giấc, con cũng về nghỉ ngơi đi.” Nói xong, lão phu nhân mệt mỏi nhắm mắt lại.
Mẹ Xuân Phong đợi lão phu nhân ngủ say mới rời đi, trước khi đi còn dặn Vu ma ma chăm sóc bà thật tốt, sau đó ôm một bụng suy tư về Hương Lăng viện.
Tỷ muội Xuân Phong đã trở về Hương Lăng viện, Xuân Sinh thì bị lão Quốc công gọi vào viện của lão.
“Mẹ, sao thế? Trông sắc mặt mẹ xấu quá.” Xuân Vũ thấy sắc mặt nhợt nhạt của mẹ, lo lắng hỏi.
“Mẹ không sao, mẹ ngồi nghỉ chút.” Mẹ Xuân Phong lắc đầu, có chút lơ đãng, ngồi xuống.
“Phong nhi, nói cho ta biết tình trạng bệnh tình của bà đi.” Mẹ Xuân Phong đột nhiên nắm lấy tay Xuân Phong, nói.
Mẹ Xuân Phong vốn rất tin tưởng vào y thuật của Xuân Phong, lúc nãy Xuân Phong cũng đã có chẩn đoán về tình trạng của mẹ bà, nhưng nghe những lời của bà cụ, bà lại thấy lo lắng. Cho nên mẹ Xuân Phong có chút bối rối.
“Mẹ, mẹ uống chút nước đi, đừng nôn nóng, con sẽ từ từ kể cho mẹ.” Xuân Phong rót cho mẹ một cốc nước, cầm tay bà trấn an, sau đó liếc nhìn những người hầu đang đứng cạnh. Hương Lan cô cô thức thời, dẫn đám nha hoàn ra ngoài.
“Mẹ, bà nói gì với mẹ thế?” Xuân Phong thấy người ngoài đã ra ngoài hết, bắt đầu hỏi mẹ.
“Sao con biết bà có nói gì với mẹ? Như vậy là sức khoẻ của bà có bất thường đúng không?” mẹ Xuân Phong cau mày, có chút thất vọng.
“Sức khoẻ của bà đúng là có chút không tốt, nhưng tình trạng này không phải là lo lắng quá độ, mà là do bị trúng độc.” Xuân Phong biết mẹ lo lắng nên cũng không hề vòng vo.
“Cái gì? Trúng độc?” mẹ Xuân Phong kinh ngạc đứng bật dậy, hơi lớn tiếng.
“Làm sao có thể, ai lại đi đầu độc bà con làm gì chứ?” mẹ Xuân Phong khó tin, nhìn Xuân Phong.
“Không biết người hạ độc là ai, nhưng nhất định là bà trúng độc. Đây là loại độc mãn tính, nhìn qua thì giống như do ưu tư quá độ nhưng nếu dùng độc lâu ngày sẽ khiến cho thân thể dần yếu ớt, dần dần ngũ tạng suy kiệt mà chết.” Xuân Phong đơn giản giải thích đặc tính của độc dược cho mẹ.
“Hôm nay con bắt mạch cho bà, phát hiện bà đã bị đầu độc ít nhất 15 năm, lượng chất độc tích tụ gần như đến đỉnh điểm, một khi đủ đến mức phát tác, sẽ không thể vãn hồi.” Xuân Phong lại lên tiếng.
“Độc này có giải được không?” mẹ Xuân Phong lo lắng, hiện tại điều bà quan tâm nhất chính là sức khoẻ của lão phu nhân. 15 năm, vậy là ngay sau khi bà bỏ đi. Nếu như bà không bỏ mặc mẹ suốt ngần đấy năm, liệu. . . .