Ôn Như Ý chút kinh ngạc: “Nhanh ? Không cần đặt ?”
Tần Trí Viễn xoa mũi. Bộ phận hậu cần chắc chắn là hàng sẵn. may mà miệng lưỡi lanh lợi, năn nỉ ỉ ôi, ngọt với trưởng tư vụ, mới đồng ý đến chỗ đồng hương đảo lấy một chiếc giường qua. “Cái em cần lo, xong , chiều họ sẽ mang đến.”
Ôn Như Ý cũng thở phào một . Cái giường bây giờ quả thực , cô xuống cử động một chút là nó kêu răng rắc. Lỡ mà sập nữa thì cô thật sự hổ c.h.ế.t .
Ôn Như Ý , đáp .
Tần Trí Viễn vẫn tình hình, quan sát cô, khóe môi chút đắc ý: “Thế nào? Người đàn ông của em lợi hại ? Chỉ một ngày mà giải quyết xong chuyện!”
Ôn Như Ý gật đầu như gà mổ thóc: “Lợi hại. mà em một tin thể là tin với .”
Tần Trí Viễn bây giờ mới nhận sự bất thường của cô: “Sao thế?”
Ôn Như Ý khẽ mím môi: “Em đến tháng .”
Tần Trí Viễn rõ: “Tháng gì?”
Ôn Như Ý ngừng một lúc : “Chính là ‘tới màu đỏ’ đó.”
Tần Trí Viễn vẫn ý thức tính nghiêm trọng của sự việc: “Tới thì tới thôi, thế ...”
Anh còn xong lập tức ngừng . Sau đó, khóe môi giật giật, đôi mắt đen mở to cô: “Em đến ‘cái đó’?”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Ôn Như Ý khẽ nhướng mày: “ thế, em đến ‘cái đó’ .”
Hơi thở của Tần Trí Viễn trở nên gấp gáp: “Không em còn hai ngày nữa ?”
Ôn Như Ý nhẹ: “Thứ gì chuẩn như . Mấy ngày nay mệt như thế, đến hai ngày cũng là bình thường. Hoặc là vốn dĩ đến, nhưng tối qua ngã nên mới đến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ke-nien-dai-70-hon-nhan-bat-dac-di/chuong-95-van-khong-duoc.html.]
Tần Trí Viễn còn định gì đó, nhưng cô , đành câm nín. Vốn dĩ đang nóng lòng chứng minh uy phong của , nhưng nhiều vì những lý do trời ơi đất hỡi mà thực hiện . Anh kiểm điểm bản , ngày cưới , nên mới gặp những chuyện tương tự hết đến khác?
Anh kìm nén tâm trạng vui vẻ , hít một thật sâu: “Sao đến đúng lúc như chứ?”
Ôn Như Ý vẻ mặt như táo bón của , mà cô sự ấm ức của . Cô : “Em . Anh đừng vội, vài ngày là hết thôi, nhịn một chút .”
Tần Trí Viễn cô, ho nhẹ một tiếng: “Nghe em kìa, cứ như là cầm thú bằng .”
Ôn Như Ý khẽ lườm : “Anh vội ?”
Vốn dĩ Tần Trí Viễn vội, nhưng lời đến miệng tự đào hố chôn : “Vội đương nhiên là vội . Dù thì giường cũng đến , cần ngủ đất nữa.”
Nói xong, cũng tiếp tục chủ đề nữa, nhanh chóng mở hộp cơm : “Em ăn cơm , lát nữa còn mua đồ.”
Ôn Như Ý cũng tiếp tục vấn đề . Sau khi ăn cơm xong, hai nghỉ ngơi một lúc ngoài. Lúc đang là buổi trưa. Họ mới ngoài lâu thì thấy Lý Linh cùng một nhóm nữ đồng chí đang về phía .
Chạy trời khỏi nắng. Lý Linh vốn chào hỏi bọn họ, nhưng nhớ đến chuyện tối qua, bà bèn : “Phó đoàn trưởng Tần, đây là dẫn vợ đấy?”
Ôn Như Ý nụ của bà , khó thể tưởng tượng tối qua bà cố tình nhắm Tần Trí Viễn, cứ đánh vợ. bà thể hiện ác ý, Tần Trí Viễn cũng lạnh nhạt đáp : “Đến hợp tác xã mua bán mua chút đồ.”
Lý Linh : “Thế mau , lát nữa nghỉ trưa .”
Nói xong, đợi hai họ xa, sắc mặt bà liền trở nên lạnh lùng. Bên cạnh hỏi.
“Cậu chính là Tần Trí Viễn, phó đoàn trưởng đoàn ba đấy ? Thì trông trai như ?”
“Cô gái đó là vợ của phó đoàn trưởng Tần ? Gốc gác ở ? Trông xinh thế?”
Điều mà Lý Linh đợi chính là câu . Bà đáp: “Đến từ thành phố lớn, hình như còn chút thành phần tư sản đấy. thấy Tần Trí Viễn là sốt sắng quá , như mà cũng chịu cưới.”
Mọi thì vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Phải rằng, bây giờ thành phần chào đón. Tần Trí Viễn cưới một như , chắc chắn sẽ ảnh hưởng. Tiền đồ thì khó , nhưng cũng sẽ bằng con mắt khác.