Mạc Kiệt Phong còn thẩm vấn Dương Quốc Bình thêm để một chuyện về Lưu Thiểu Hải, nên Ôn Như Ý và Tần Trí Viễn rời khỏi đồn công an . Họ ở đây gần hết cả buổi chiều, trời cũng sắp tối. Hai liền gọi Ôn Minh Khang cùng lái xe về nhà.
Xe dừng ở gần cổng khu tập thể. Triệu Tú Hoa thấy họ cuối cùng cũng về, vội vàng hỏi: “Thế nào ? Dương Quốc Bình xử lý ?”
Ôn Như Ý : “Mẹ, gì kết quả nhanh như . công an cũng tiết lộ với con một chút, ít nhất nông trường nửa năm.”
Triệu Tú Hoa nhướng mày: “Còn Lưu Thiểu Hải thì ?”
Tần Trí Viễn : “Lưu Thiểu Hải thì ạ. Lúc bọn cháu về họ vẫn còn đang thẩm tra. Chuyện cháu sẽ nhờ cháu để ý, bác đừng lo.”
Triệu Tú Hoa thở phào nhẹ nhõm. Nếu thật sự như , thì trong thời gian ngắn bọn họ chắc chắn thể giở trò gì nữa. Nhớ chuyện hôm nay, bà vẫn còn thấy hãi hùng, liền nghiến răng mắng: “Xử ! Tốt nhất là xử thật lâu , gặp bọn họ nữa.”
Tần Trí Viễn ở ăn cơm tối ở nhà họ Ôn. Trong bữa ăn, và Ôn Như Ý bàn bạc xong, ngày mai sẽ cùng chọn máy may và đồng hồ, còn mua thêm một ít quần áo cưới và bánh kẹo các loại.
Thời gian từ giờ đến lúc hai đứa kết hôn còn đến một tuần, Triệu Tú Hoa chuyện đồng ý.
Ăn cơm xong, Ôn Như Ý tiễn Tần Trí Viễn. Trời tối hẳn, chỉ còn vài ngọn đèn đường leo lét đung đưa trong gió.
Hai về phía chiếc xe, ánh đèn đường kéo bóng họ dài . Không hiểu , ý định nắm tay nhen nhóm trong đầu Tần Trí Viễn. Hai ngày nay dù họ luôn ở bên , nhưng đều là cùng , chẳng chút thời gian riêng tư nào.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Vì thế, chậm . Đến đoạn đường tù mù, khẽ duỗi ngón tay út, định chạm tay cô, nhưng ngờ một từ phía chạy tới.
Anh lập tức rụt tay , tim đột nhiên đập thình thịch. Ôn Như Ý để ý, chỉ chạy qua, : “Giờ mà còn chạy bộ đêm ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ke-nien-dai-70-hon-nhan-bat-dac-di/chuong-65-xu-rat-tot.html.]
Yết hầu Tần Trí Viễn khẽ chuyển động, “ừm” một tiếng. Ôn Như Ý cũng vô thức : “Chẳng trách vóc dáng thật.”
Nghe cô khen khác, Tần Trí Viễn khẽ nhíu mày, cô, giọng chút dỗi hờn: “Dáng cũng , em khen ?”
Ôn Như Ý ngẩn , bật . Lúc nãy cô chỉ thuận miệng một câu, hề ý gì khác. Không ngờ đàn ông chút ghen tuông?
Gương mặt trắng trẻo của cô ửng hồng: “Vậy bây giờ em khen nhé?”
Tần Trí Viễn cúi đầu cô, khóe môi cong lên: “Anh nữa. Bây giờ cái khác, chẳng hạn như...”
Lời còn dứt, Ôn Như Ý trực tiếp nhón chân lên, hai tay vịn cánh tay , ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi một cái, chặn lời định .
Sau đó, cô nhanh chóng lùi , , rạng rỡ: “Phó đoàn trưởng Tần, hẹn mai gặp ở cửa hàng bách hóa.”
Nói xong, cô xoay chạy về nhà, bỏ đàn ông đang ngơ ngẩn với mớ cảm xúc hỗn độn.
Thật , Ôn Như Ý cũng khá hơn là bao. Kiếp cô từng yêu, nhưng cô bao giờ cảm thấy một nụ hôn đơn giản thể khiến đỏ mặt tim đập nhanh đến . Có lẽ vì xuyên sách, tuổi tác nhỏ hơn, nên tâm hồn cũng trở nên trẻ trung và e thẹn hơn. Về đến nhà mà cô vẫn cảm thấy tim đập loạn nhịp.
Chỉ là cô kiềm chế , ai phát hiện sự khác thường của cô. Cô lấy quần áo tắm, đó mới cảm thấy bình tĩnh một chút.
Ngày mai mua nhiều đồ cho đám cưới, nên tối nay cô ngủ sớm. Sáng hôm , trời còn sáng hẳn cô Triệu Tú Hoa gọi dậy. Hôm nay thể sẽ xách nhiều đồ, nên cô ăn mặc đơn giản và thuận tiện, đổi đôi giày da nhỏ hôm hẹn hò thành một đôi giày vải trắng.
Sửa soạn xong, cô ngoài. Còn khỏi cổng khu tập thể, cô thấy bóng dáng quen thuộc của Lưu Thiểu Mai đang về phía .