Lập tức phản bác: “Chắc đến nỗi , hẹn ?”
“ từ chiều đến giờ thấy tăm ...”
Lúc , Trương Thái Lan chêm : “Ôi dào, đồng chí quân nhân mà còn đến, món hoàng hoa cũng nguội hết .”
Bà dứt lời, một giọng trầm thấp vang lên từ phía .
“Các bác cho cháu hỏi, nhà của đồng chí Ôn Như Ý ở ạ?”
Mọi lập tức . Trời tối hẳn, ánh đèn đường vàng vọt, họ thấy một đàn ông mặc quân phục màu xanh lá cây, tay xách lỉnh kỉnh đồ đạc đang đó.
Anh đôi lông mày rậm, mắt to, sống mũi cao thẳng, ngũ quan cực kỳ tuấn. Dáng cao lớn, thẳng tắp, khoác bộ quân phục, toát lên vẻ oai hùng và khí chất chính trực của một lính.
Có phản ứng tiên, giọng đầy kinh ngạc: “Cháu là yêu của Như Ý ? Đồng chí quân nhân đấy ?”
Tần Trí Viễn gật đầu: “Vâng ạ. Cháu là Tần Trí Viễn. Bác thể cho cháu nhà họ Ôn ở ạ?”
Mọi đồng loạt hít một . Ban đầu, họ thấy Dương Quốc Bình cũng khá điển trai, nhã nhặn, tuy qua một đời vợ nhưng cũng là phó chủ nhiệm. giờ đồng chí mặt, đến những thứ khác, chỉ riêng ngoại hình thôi ăn đứt Dương Quốc Bình .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ke-nien-dai-70-hon-nhan-bat-dac-di/chuong-48-va-mat.html.]
Nhìn đống đồ xách tay, nào là thịt, mấy túi lưới đầy ắp hoa quả, bánh kẹo, còn cả một túi rượu loại đắt nhất ở cửa hàng bách hóa. Chẳng bù cho Dương Quốc Bình, ngày đầu đến nhà chỉ mang theo hai cân thịt.
Trương Thái Lan cũng sững sờ. Bộ quân phục trông chỉnh tề, còn bốn túi. Ôn Như Ý thật sự tìm yêu quân nhân ? Cô gặp may mắn gì chứ, thể tìm một như thế?
Trong lúc bà đang định hỏi hiệu đơn vị của để về kiểm tra thật giả, thì lớn tiếng gọi về phía nhà họ Ôn: “Như Ý ơi, yêu cháu đến !”
Gọi xong, sang vây lấy rể tương lai của nhà họ Ôn, hỏi tới tấp.
“Đồng chí Tiểu Tần , năm nay cháu bao nhiêu tuổi, nhà ở thế?”
“Gia đình cháu những ai, cháu đang công tác ở ?”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
“Cháu kết hôn nào ? Có con riêng ?”
“Hôm nay cháu lái xe đến ?”
Mọi năm miệng mười lời, khiến Trương Thái Lan tài nào chen .
Tần Trí Viễn cũng bối rối. Anh chỉ hỏi đường thôi mà, ở khu “nhiệt tình” đến ? Lại còn hỏi dồn dập bao nhiêu câu một lúc, nhất thời trả lời câu nào . Đang lúc khó xử, một giọng quen thuộc vang lên: “Các cô các thím ơi, từ từ thôi, đừng yêu cháu sợ chứ ạ.”