Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Trí Viễn đáp: " . Chẳng cô tin ? Người trong cuộc đích đến giải thích, chẳng thể chứng minh sự trong sạch của ?"
Ôn Như Ý tưởng tượng cảnh đó, thấy đau cả đầu: "Không, đừng, tuyệt đối đừng dẫn ai đến nhà . Không cần thiết ."
Bị cô từ chối, Tần Trí Viễn chút sốt ruột: "Cái cũng , cái cũng , cô ? Cô cái gì cũng sẽ tìm đến cho cô!"
Thấy thành tâm như , Ôn Như Ý còn kháng cự như lúc sáng nữa, nhưng cô vẫn giữ chút hoài nghi cho đến khi chủ nhiệm Tôn trả lời.
Sắp đến giờ chợ nấu cơm, lát nữa sẽ nhiều . Cô họ thấy hai tranh cãi ở đây, kẻo bàn tán xôn xao.
Cô trả giấy tờ cho : "Không cần chứng minh nữa , phó đoàn trưởng Tần. Bây giờ cảm nhận sự chân thành của . đồng ý tin là ."
Người đàn ông ngờ cô tin nhanh như : "Không cần nữa thật ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ke-nien-dai-70-hon-nhan-bat-dac-di/chuong-27-khong-can-nua.html.]
Sợ thật sự sẽ đưa đến nhà, Ôn Như Ý vội vàng : "Phải, cần nữa. Sáng nay quá kích động, nên mới gặp phán xét như thế. xin ."
Nghe giọng điệu của cô giống lấy lệ, Tần Trí Viễn lập tức mỉm , vẻ mặt nhẹ nhõm: "Quả nhiên đồng chí Ôn Như Ý là thấu tình đạt lý, tin là tin. chấp nhận lời xin của cô. Vậy bây giờ chúng thể tìm một chỗ nào đó để chuyện đàng hoàng ?"
Ôn Như Ý vốn nghĩ rằng thế là xong chuyện, nhưng đàn ông bất ngờ đưa yêu cầu khiến cô nhất thời theo kịp.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Thấy cô vẫn trả lời, Tần Trí Viễn tiếp: "Đồng chí Ôn Như Ý, cô để tìm những thứ khó khăn thế nào . tốn nhiều thời gian và công sức. Tờ giấy chứng nhận là do mang tài liệu đến Ủy ban cách mạng, chặn chủ nhiệm và khô cả cổ họng họ mới chịu cấp cho đấy. Nể tình vất vả như , yêu cầu của quá đáng chứ?"
Giọng điệu của đầy vẻ ấm ức. Ôn Như Ý cũng chút chột . Cô ho nhẹ một tiếng để che giấu cảm xúc: " là quá đáng, nhưng trời sắp tối , để hôm khác ."
Tần Trí Viễn thật cũng vội vàng như , nhưng cảm thấy nếu để hôm khác thì thể sẽ mất cơ hội . Anh đồng hồ đeo tay: "Bây giờ mới bốn giờ, vẫn còn thời gian. Sẽ lỡ việc của cô ."
Ánh mắt cứ chằm chằm cô, vẻ kiên quyết lùi bước, khiến Ôn Như Ý chút đau đầu. Sau khi do dự, cô lên tiếng: "Vậy ?"
Khóe môi Tần Trí Viễn cong lên một nụ hiếm : "Lúc nãy qua đây thấy biển hiệu quán cơm, chúng thể đến đó ăn chuyện."