Nhà máy mới vẫn đang trong giai đoạn tuyển công nhân, Ôn Như Ý vẫn . Còn Tần Trí Viễn đang nghỉ phép. Thấy cô nhiệt tình như , giống như nông dân mảnh đất , luôn chăm chỉ cày bừa. Liên tục hai ngày, cày đất thì chính là nấu cơm.
Còn Ôn Như Ý, mặc dù chút ý kiến, nhưng cô tìm niềm vui trong đó. Dù đời mảnh đất nào cày hư, chỉ trâu mệt chết. thoải mái thì thoải mái, mệt cũng mệt thật. Người đàn ông lính ngày ngày tập luyện, khi kết thúc vẫn thể chạy bộ như chuyện gì. cô thì , khi xong việc, cô bẹp giường, chuyện gì cũng cần phục vụ, giống như phế nhân.
Hai cứ phóng túng như hai ngày. Đến chiều ngày thứ ba, Ôn Như Ý thực sự ăn cơm Tần Trí Viễn nấu nữa, bảo đến nhà ăn lấy cơm. Lúc , Kim Quế Hoa đến gõ cửa.
Khi thấy Ôn Như Ý xuất hiện, Kim Quế Hoa liền : “Thì em ở nhà , hai ngày nay chị thấy em thế?”
Ôn Như Ý thể sự thật cho chị . “Hai ngày nay em cảm nên ngoài ạ.”
Vốn dĩ Kim Quế Hoa định tin lời cô, nhưng những vết đỏ cổ cô quả thực quá bắt mắt. Chị kìm mà chỉ hỏi: “Chắc là phó đoàn trưởng Tần đấy chứ?”
Ôn Như Ý đỏ mặt. Cô còn kịp trả lời, Kim Quế Hoa tiếp: “Chị em , em tiết chế một chút. Lần sập giường, đến cảm. Lỡ như đứa bé thì ?”
Ôn Như Ý nghĩ một hồi, mặc dù họ mãnh liệt nhưng đều dùng biện pháp an , sẽ “trúng” nhanh như . Tần Trí Viễn cũng mạnh đến thế.
Cô ho nhẹ một tiếng, tiếp tục thảo luận vấn đề , vội đổi chủ đề: “Em , bọn em đều lưu ý cả. Chị tìm em chuyện gì ạ?”
Lúc Kim Quế Hoa mới nhớ đến để gì. “Cũng gì, chỉ là ngày mai , bọn chị cần chuẩn gì em?”
Nghe chị , Ôn Như Ý mới nhớ , ngày mai chính là ngày nhà máy mới chính thức sản xuất, mà chuyện lúc Phùng Ngọc Phân hỏi, cô còn !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ke-nien-dai-70-hon-nhan-bat-dac-di/chuong-124-lo-viec.html.]
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Ôi chao, đàn ông thối tha , cả ngày từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến “ cái đó”, lỡ cả việc kiếm tiền của !
Lúc , Tần Trí Viễn vẫn nâng cấp lên thành “ đàn ông thối tha”. Anh mang cơm từ nhà ăn về, định bụng rẽ qua bệnh viện lấy ít “bao”. Hai ngày gần đây “cày đất” thường xuyên, “bao” sắp hết. Vừa lúc là giờ cơm trưa, bệnh viện cũng tan , lẽ về hết, nếu lấy ít “bao” cũng sẽ ai thấy.
Anh lén lén lút lút đến bệnh viện. như nghĩ, đại sảnh một bóng . Anh mừng thầm trong lòng, chạy nhanh đến phòng y tế tìm chiếc hộp nhỏ. Kết quả, phòng y tế ai, nhưng “bao” cũng hết.
Tần Trí Viễn uổng công một chuyến. Anh nghĩ “bao” ở nơi đóng quân dùng nhanh như .
Anh đang định nhanh chóng rút lui thì một giọng từ phía vang lên: “Anh ở đây gì?”
Tần Trí Viễn giật . Vừa đầu thấy vị bác sĩ lúc khâu vết thương cho đang với vẻ mặt kỳ quặc. Hai lâu, cũng xem như thiết. Anh vội ho nhẹ, : “ đến phòng y tế thì thể gì, đương nhiên là lấy ít đồ dùng vệ sinh .”
Bác sĩ , vẻ mặt bỗng nhiên giác ngộ, bật : “Muốn lấy bao đúng ? Hết ?”
Tần Trí Viễn lườm một cái: “Khi nào hàng ?”
Bác sĩ nhướng mày: “Vậy thì đợi mấy ngày. Họ mới đơn xin, thể giao đến nhanh .”
Tần Trí Viễn nhíu mày. Trong tay bây giờ chỉ còn hai cái. Đợi thêm mấy ngày nữa, chẳng mấy ngày đó đều hòa thượng ?
“Có cần lâu như ?”
Bác sĩ tươi: “Người trẻ tuổi đừng gấp gáp như chứ. Nếu thực sự cần dùng gấp, chỗ lén giữ vài cái, đưa cho đấy.”