Thiết cũng khá giống như những gì cô nghĩ. Thiết sấy khô thì dễ tìm, chủ yếu là thiết đóng hộp hải sản. Nếu họ tự dây chuyền sản xuất, nhất định đầu tư cái . Nếu Phúc Nhân đồng ý đến chỗ họ thành lập phân xưởng, họ thể tiết kiệm nhiều.
Ôn Như Ý chút hy vọng họ sẽ mở phân xưởng bên , nên khi gọi điện xong liền tìm Tần Trí Viễn. căn cứ huấn luyện của bộ đội cô , chỉ thể về khu ký túc xá , đợi tối về mới chuyện với .
Tần Trí Viễn cô xong, trực tiếp bật : “Vậy càng ? Như thế chúng còn đỡ nhiều việc. Sáng sớm mai sẽ xin phép chính ủy.”
Ôn Như Ý suy nghĩ một lát : “Vậy chúng chuẩn một hàng mẫu hải sản cho xem thử, và dẫn xem đất đai của chúng .”
Tần Trí Viễn gật đầu: “Đất đai thì em yên tâm, ở chỗ chúng gì khác ngoài đất rộng. Sửa sang hai nhà kho lớn bỏ trống lúc là . Còn về hàng mẫu hải sản, ngày mai sẽ với bộ phận hậu cần một tiếng, bảo họ giữ một ít là .”
Ôn Như Ý gật đầu: “Vậy trưa mai em nấu cơm cho .”
Tần Trí Viễn một tiếng: “Sao hai ngày nay em , còn nấu cơm cho ăn nữa?”
Ôn Như Ý khẽ mím môi. Muốn trâu cày thì đương nhiên cho nó ăn cỏ ngon. Dĩ nhiên cô sẽ lời với , tránh trâu nổi loạn nữa. “Chỉ hỏi ăn thôi. Không ăn thì ngày mai tự mua cơm về mà ăn.”
“Ăn!” Tần Trí Viễn đương nhiên sẽ bỏ qua cơ hội : “Đương nhiên là ăn .”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-ke-nien-dai-70-hon-nhan-bat-dac-di/chuong-111-sao-hai-ngay-nay-em-lai-tot-vay.html.]
Bây giờ, việc thành lập nhà máy là chuyện quan trọng. Sáng sớm hôm , Tần Trí Viễn tìm Giang Vĩnh Quân. Giang Vĩnh Quân ngờ sự việc chuyển biến như , nhưng đây là một chuyện , nên ông đương nhiên lý do gì để phản đối, lập tức báo cáo lên cấp .
Chẳng qua chỉ là vài đến khảo sát, thư giới thiệu là . Chính ủy Cao của lữ đoàn đương nhiên cũng ý kiến, huống hồ đơn vị của họ cũng từng hợp tác với công xã. “Nếu chuyện thật sự đàm phán thành công, những việc cứ để đồng chí Ôn Như Ý cùng với đồng chí của bộ phận hậu cần cùng giải quyết.”
Lời của ông đồng nghĩa với việc chỉ định cho Ôn Như Ý một công việc. Tần Trí Viễn mừng thầm trong lòng: “Vâng, sẽ bảo đồng chí Ôn Như Ý cố gắng đàm phán với họ.”
Giang Vĩnh Quân nghĩ một hồi bổ sung: “Nếu đàm phán cũng , nhà máy chúng nhất định dựng nên.”
Chính ủy Cao cũng gật đầu đồng ý. Cho dù Phúc Nhân cuối cùng đến đây thành lập phân xưởng, nhà máy hải sản của họ cũng chuẩn . Thứ nhất là bộ phận hậu cần của họ quả thực theo kịp, bản họ cũng tìm cách kiếm tiền để cải thiện đời sống bộ đội. Thứ hai là cải thiện vấn đề việc cho các chị em quân nhân.
Sau khi tan họp, Tần Trí Viễn lập tức phản hồi cho Hạ Chí Cương. Bên đó cũng chậm trễ, trực tiếp ngày mai sẽ đến. Sau đó, tìm bộ phận hậu cần, bảo họ chuẩn một ít hải sản, cho dọn dẹp nhà kho bỏ trống, đợi ngày mai bên Phúc Nhân đến.
Làm xong việc cũng hết nửa ngày. Buổi trưa về nhà ăn cơm, với Ôn Như Ý mấy giờ ngày mai Hạ Chí Cương đến. Buổi chiều, dẫn cô đến nhà ăn của khu ký túc xá.
Mới nửa ngày trôi qua mà nhà ăn chuẩn một đống hải sản, một là mò ở bãi biển, một đánh bắt ngoài khơi mang về, nào là cá mú, mực, bào ngư, cá chim, cá đù vàng lớn nhỏ, tôm he, cua, hàu sống, vẹm, tôm hùm, tôm tít, bào ngư nhỏ, một đống hải sản mà Ôn Như Ý sắp phân biệt nổi.
Có lẽ vì lý do sản xuất nên Hạ Chí Cương đưa cho cô khá ít loại đồ hộp. Những thứ cô nhớ là thịt lợn, cá sốt đậu đen, cá ngừ và cá mòi sốt cà chua, hình như đồ hộp trái cây. Nếu họ hợp tác, ngoài việc tăng thêm sự đa dạng về hải sản, nhà máy chi nhánh của họ còn thể sản xuất đồ hộp trái cây và thậm chí cả các loại thực phẩm khác, chẳng hạn như cháo bát bảo.