Vô Hạn Lưu: Trò Chơi Săn Giết Thần - Chương 41: Đua Xe Tử Vong (18)
Cập nhật lúc: 2025-05-18 14:39:27
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
[Trò chơi sẽ bắt đầu sau một phút nữa, thời gian giới hạn là hai mươi phút. Trong vòng hai mươi phút, nếu bên đỏ không đuổi kịp bên đen, trò chơi thất bại. Mời người chơi nắm bắt thời gian.]
Lục Tại Xuyên đi thẳng đến bên cạnh xe, ngồi vào trong. Bùi Dật miễn cưỡng đi theo, ít nhất người này cũng biết điều, biết để cậu lái xe. Trong xe có định vị tự động, hiện tại bọn họ đang ở đường Tây Vực số 1, phải đuổi theo bên đen đang ở đường Cách Lâm. Nhìn trên bản đồ thì họ đang cách nhau hai con đường.
Lục Tại Xuyên nhanh chóng quét qua bản đồ định vị, chỉ về phía trước: “Nghe tôi chỉ huy, lái về phía trước.”
“Nghe anh chỉ huy?” Bùi Dật khịt mũi coi thường, tự xem bản đồ.
Lục Tại Xuyên thẳng tay tắt ngang: “Không còn thời gian nữa, tôi chỉ huy, cậu lái xe, cậu không có thời gian xem bản đồ.”
Bùi Dật bực mình, lại khởi động xe: “Tôi thích tự xem qua một lượt, nếu không trong lòng không yên được.” Ai lại muốn giao mạng sống của mình cho người khác rồi để bản thân yên vị làm một cái máy lái xe? Không đời nào.
Lục Tại Xuyên không nhịn được, gân xanh trên trán nổi lên: “Cậu đang lãng phí thời gian đấy biết không? Hai người phối hợp tác chiến thì phải phân công rõ ràng. Cậu xem bản đồ rồi, vậy tôi làm gì?”
“Ngồi bên canh nghỉ ngơi chứ sao, đằng nào tôi cũng phải nghe anh đọc một lượt, vậy chẳng thà tôi tự xem qua một lượt còn hơn.” Bùi Dật chỉ vào đầu mình: “Chỉ cần một lần thôi, tôi có thể nhớ hết tất cả.” Nói xong, cậu khởi động xe, vươn tay bật còi báo động của xe cảnh sát.
Sau đó, Bùi Dật đặt tay lên cần số, đạp côn, đạp ga, hét lên một tiếng: “Giữ cho chặt.”
Chiếc xe cảnh sát lao vút đi. Lục Tại Xuyên nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn phía trên, thân thể ngả về sau, tim như lỡ mất ba nhịp.
“…” Chết tiệt, nhanh quá.
Tiếng còi báo động trên xe cảnh sát vang lên, Bùi Dật chỉ cần liếc mắt một cái là có thể chuyển làn đường, đầu cũng không thèm quay, chỉ trong khoảng 0.x giây đã hoàn thành việc chuyển làn, tốc độ trên 100 km/h. Với tốc độ này thì chẳng mấy chốc là cậu có thể đuổi kịp đối phương.
Nhưng trong xe còn có người, trên đường cũng có không ít người đi đường. Tuy là cảnh đường phố mô phỏng nhưng nếu mức độ hư hại đường phố nghiêm trọng, chắc chắn sẽ bị tính vào thành tích cuối cùng. Vì vậy Bùi Dật lúc nhanh lúc chậm, lúc thì phanh gấp tránh người đi đường, lúc lại tăng tốc khi không có người.
Nhanh thì nhanh thật, nhưng người ngồi trên xe thật sự rất khó chịu. Lục Tại Xuyên hơi khó chịu, anh có cảm giác buồn nôn muốn ói. Anh biết đi xe, khả năng chịu đựng cũng khá tốt, nhưng gặp phải Bùi Dật thì hơi không chịu nổi.
Đến đường Cách Lâm, xe của bên đen đã ở ngay trước mắt, chỉ nghe thấy ba tiếng s.ú.n.g bùm bùm bùm, kính chắn gió phía trước xe của Bùi Dật bị b.ắ.n vỡ tan tành. Hai người bị lộ ra trước ánh sáng ban ngày.
Đối phương vẫn định b.ắ.n tiếp, Bùi Dật một tay nắm vô lăng, tay kia rảnh rang rút s.ú.n.g ra b.ắ.n trả. Nhưng một người không địch lại hai người, hiện tại xe cảnh sát lại không có kính chắn gió, thiếu mất một lớp bảo vệ, trông rất nguy hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-tro-choi-san-giet-than/chuong-41-dua-xe-tu-vong-18.html.]
Đúng lúc này, đối phương lao về phía bọn họ, Bùi Dật buộc phải đánh lái gấp một góc chín mươi độ, không ngờ đối phương chỉ lừa bọn họ một chút, sau khi lừa xong, kẻ đó lái xe chạy vụt qua mặt bọn họ.
Bùi Dật đ.ấ.m mạnh vào vô lăng, sau đó liếc nhìn Lục Tại Xuyên: “Anh đang làm gì vậy?” Không phải Lục Thần sao? Sao lại trưng ra cái vẻ mặt buồn nôn muốn ói đó, đã thế vừa nãy còn ngồi bất động.
Lục Tại Xuyên cau mày như đang cố gắng nhịn: “Tấp xe vào lề.” Bùi Dật không còn cách nào, đành tấp xe vào lề. Lục Tại Xuyên kéo tay vịn, nói với vẻ tức giận: “Mở khóa! Tôi muốn xuống xe.”
Bùi Dật bất lực lại làm theo. Lục Tại Xuyên xuống xe, anh đứng nôn ọe bên đường. Bùi Dật tỏ thái độ ghét bỏ, cái gì chứ, hóa ra không biết đi xe. Lục Tại Xuyên nôn xong, anh rút khăn tay trong túi lau miệng rồi đi đến bên cạnh Bùi Dật, cố nén cơn giận:
“Đây là cậu đang lái xe sao? Cậu có coi tôi là người không?”
“…Vậy chỉ có thể nói là anh không biết đi xe.” Bùi Dật cãi cố.
Lục Tại Xuyên cười khẩy một tiếng: “Xuống xe.”
“Tại sao? Anh lái nhanh hơn tôi à?”
“Thử là biết thôi mà?”
Bùi Dật lầm bầm: “Điểm tích lũy của anh nhiều, anh thua ván này cũng không sao, nhưng tôi thua thì không được. Tóm lại tôi thua tôi sẽ tìm anh.” Cậu tháo dây an toàn, chuyển sang ngồi ghế phụ.
Lục Tại Xuyên lên xe, cài dây an toàn, khởi động xe, nhìn vị trí hiện tại của đối phương, gạt cần số, xe cũng bay vút đi. Lái cũng không tệ, đến chỗ cần phanh thì phanh, đến điểm giới hạn mới đánh lái, ép tốc độ đến mức tối đa, đồng thời, thỉnh thoảng còn trượt bánh sau. Tốc độ cực nhanh, chỉ là quá nhanh, người bình thường không chịu nổi. Trên đường còn có người đi đường, Lục Tại Xuyên cũng học theo cậu, thỉnh thoảng phanh gấp.
Giữa các tay đua chuyên nghiệp vốn không chênh lệch nhiều, đều nằm trong khoảng mili giây, trong cuộc sống thực tế có thể bỏ qua không tính. Không bao lâu đã đuổi kịp đối phương, đối phương chắc cũng không ngờ bên đỏ lại đuổi kịp nhanh như vậy, vội vàng muốn nổ súng.
Lục Tại Xuyên một tay cầm súng, cánh tay chắn ngang n.g.ự.c Bùi Dật, nã đạn từ cửa sổ bên phía Bùi Dật ngồi. Hai tiếng “bùm bùm” vang lên, anh b.ắ.n vỡ kính chắn gió của đối phương. Đúng lúc anh định tiếp tục truy kích, Bùi Dật hét lên: “Dừng xe, dừng xe.”
Vừa nãy cậu đã kêu gào rồi, nói: “Nhanh quá mức rồi, không chịu nổi nữa.” Lục Tại Xuyên hoàn toàn không để ý đến cậu. Nhưng bây giờ, cậu thật sự không chịu nổi nữa.
Xe vừa dừng, cậu lao ra bên đường vịn vào cột điện nôn ọe. Nôn xong, Bùi Dật quay lại nói với thái độ tức giận: “Anh có biết lái xe không vậy!”