Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái - 310
Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:29:12
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ nghe một tiếng "ào" lớn, mũi tàu đ.â.m thẳng vào mặt hồ, màn sương trắng dày đặc tràn tới che khuất tầm nhìn, cuốn phăng tất cả hình ảnh xung quanh. Con tàu như bị nuốt chửng, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn trôi dạt giữa mặt nước đỏ sẫm như máu.
Không gian lạnh lẽo và tanh nồng, gió từ đâu thổi tới mang theo mùi hôi thối như xác c.h.ế.t mục rữa, khiến người ta không khỏi rùng mình. Bốn người ngồi trên tàu chỉ thấy trước mắt là biển sương mù dày đặc, không phương hướng, không ánh sáng.
Đúng lúc ấy, phía đầu thuyền xuất hiện một bóng người.
Lưng ông ta cong gập, khoác chiếc áo tơi cũ kỹ, đầu đội nón lá tre che gần hết khuôn mặt, chỉ thấy tay đang chống mái chèo.
Giọng nói khàn đục, già nua vang lên từ phía trước:
"Đò này không chở cô hồn dã quỷ... Đừng để chúng cướp chỗ của các người."
Chưa ai kịp phản ứng, ông ta đã quét mạnh mái chèo. Con thuyền vốn bị nước cuốn trôi bỗng chững lại, rồi từ từ đổi hướng, bắt đầu băng qua dòng sông đẫm máu.
Nhưng dòng nước chẳng hề yên bình. Tàu gỗ bị sóng nâng lên, hạ xuống như món đồ chơi trong tay trẻ con. Bốn người vội bám vào thành tàu, cố giữ thăng bằng giữa cơn chao đảo dữ dội.
Âu Văn Đống vừa bám vào mép thì cảm thấy một bàn tay lạnh ngắt, ướt sũng như vừa được vớt từ xác chết, đặt lên mu bàn tay mình.
Một cái lạnh buốt xuyên qua da thịt, thấm vào tận xương tủy. Hắn hốt hoảng quay đầu lại — và suýt nữa gào lên.
Một cái đầu thò lên từ mặt nước. Tóc nó dài, đen nhánh, ướt đẫm, phủ kín cả gương mặt trắng bệch. Tay nó bám chặt vào Âu Văn Đống, từng chút một, cố trèo lên tàu.
Trong cơn kinh hoàng, hắn hét lên như bị lợn chọc tiết, vớ lấy chiếc giày quân đội bên cạnh rồi ném thẳng vào đầu nó.
Thế nhưng, chẳng mấy chốc, từ dưới mặt nước, hàng loạt bóng người nhô lên — tất cả đều là quỷ. Chúng bủa vây con tàu như đàn cá rỉa xác chết, cố kéo người sống xuống nước để chiếm lấy chỗ ngồi.
Lê Tri nheo mắt lại — đúng như cô đã dự đoán, vòng này là màn đối đầu với quỷ.
Trì Y và Du Kinh Mộng lại vung chân ghế, còn Âu Văn Đống thì liên tục quăng giày như đang đánh trận.
Con thuyền chao đảo dữ dội, mỗi lần nghiêng sang một bên là cả bốn người lại phải dồn lực bám chặt, không thì đã bị hất văng xuống sông. Mỗi người chỉ còn rảnh một tay để chống trả.
Mấy con quỷ đeo bám vào thành tàu, khiến nó nghiêng ngả muốn lật. Lê Tri phải nắm tay Trì Y làm điểm tựa, rồi quay người tung cú đá mạnh như trời giáng, đá thẳng vào đám đầu lâu vừa thò lên, khiến chúng ngã nhào xuống sông như rác rưởi bị quét đi.
"A a a! Tôi say tàu rồi!!! Tôi muốn ói!!!" — Du Kinh Mộng la hét thất thanh.
Đúng lúc đó, một con sóng lớn ập tới, tàu bị nhấc bổng lên rồi nện mạnh xuống mặt nước.
Du Kinh Mộng không chịu nổi nữa, ôm mép tàu mà nôn thốc nôn tháo.
Trớ trêu thay, một con quỷ đang lồm cồm bò lên đúng lúc ấy — và lãnh trọn cú nôn vào mặt.
Nó khựng lại, toàn thân run rẩy như bị đánh trúng điểm yếu, mặt mũi đờ đẫn như vừa bị sét đánh ngang tai.
Không đợi nó hoàn hồn, nó tự động buông tay, lặn xuống nước rồi... gội đầu rửa mặt một cách cuống cuồng.
Du Kinh Mộng: "Ọe ——"
Cô nhận ra sau lần nôn đó, quỷ ở phía bên cô rõ ràng ít đi hẳn.
Âu Văn Đống thì bên kia lại đang la oai oái: "Tại sao bên này lại càng ngày càng nhiều quỷ thế này!!!"
Du Kinh Mộng quay sang nhìn, vẻ mặt có lỗi: "..."
Mộng Vân Thường
Xin lỗi, tui không cố tình...
Giữa lúc hỗn loạn, Trì Y đột ngột reo lên: "Thấy bến rồi! Sắp cập bến rồi!"
Quả nhiên, giữa làn sương mù, lờ mờ hiện ra một cây cầu gỗ dài dẫn từ bờ ra.
Từ lời người chèo đò nói lúc nãy, có thể đoán được: chỉ cần sống sót tới lúc cập bến là qua được vòng này.
Tuy nhiên, như lũ cá đánh hơi được máu, lũ quỷ càng lúc càng hung hãn. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng để qua sông — một khi tàu cập bến, tất cả sẽ vô dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/310.html.]
Trong tình thế nguy cấp, Lê Tri — không có vũ khí — lại trở thành thứ vũ khí đáng sợ nhất.
Từng cú đá của cô như mang theo uy lực nghiền nát xương sọ, đánh bay lũ quỷ xuống nước như xác rác. Cô nhanh nhẹn, chính xác, như thể đang múa trong một vũ điệu tử thần.
Cô chỉ cần giữ một tay níu lấy Trì Y làm trụ, còn toàn bộ khoang tàu trở thành sân khấu cho đôi chân cô giáng đòn.
Tiếng nước b.ắ.n "bõm bõm" vang lên không ngớt.
[Đây là Phật Sơn Vô Ảnh Cước trong truyền thuyết đúng không?!]
[Trời đất ơi, team Giai Ngẫu Thiên Thành mà vượt qua vòng này nhờ kỹ năng bay của Lê Tri thì tôi quỳ!]
[Có vẻ như trọng lực Trái Đất không áp dụng cho cô ấy thì phải?!]
[Mị nói thật nhé, Lê Tri mà hack game thì chẳng ai phản đối đâu!]
[Cơ bụng chị ấy chắc đỉnh lắm, có cơ hội nào để được chạm vào không?!]
[Tay bóp cổ, chân giẫm đầu, chị ấy đúng là vũ khí diệt quỷ sống!]
[So với team khác thì đúng là một trời một vực… Lê Tri còn chẳng cần dùng đạo cụ!]
[Lê Tri xứng đáng! Vote cho chị ấy đi mọi người!]
[Lại gặp ông thần comment này rồi, đừng nói ông là fan thuê của Lê Tri đấy nhé?!]
Khi mũi tàu chạm vào cầu gỗ, lũ quỷ hung tợn cuối cùng cũng lùi bước. Một vài con còn bám víu lấy hy vọng cuối cùng, nhưng chỉ cần ánh mắt của Lê Tri liếc tới — chúng lập tức buông tay, chui tọt xuống nước như lũ chuột bị dội nước sôi.
Tàu cập bến.
Một tiếng "rầm" vang lên, rồi con thuyền lắc nhẹ và ổn định lại.
Người chèo đò lặng lẽ biến mất. Màn sương tan đi.
Trong chớp mắt, khung cảnh trở lại như ban đầu — con tàu sạch sẽ, không một giọt nước, không chút vết tích của những gì vừa xảy ra.
Tựa như tất cả chỉ là một giấc mộng kỳ quái.
Du Kinh Mộng vẫn nằm vật ra, mặt xanh lét, bám lấy thành tàu mà nôn khan, giọng thều thào: "Tôi không chịu nổi nữa... Vòng sau để Tiểu Tề lên thay tôi đi, ọe..."
Âu Văn Đống im lặng.
Xem ra vòng sau mình vẫn phải cố mà gồng rồi.
Lê Tri và Trì Y dìu Du Kinh Mộng bước xuống bến. Nhân viên tổ chức đã đứng đợi sẵn, mỉm cười nói: "Chúc mừng các bạn đã hoàn thành thử thách đầu tiên của trò chơi Tàu Cướp Biển. Đây là phần thưởng của các bạn."
Lê Tri nhận lấy chiếc hộp chứa manh mối. Cả nhóm đi đến khu vực lan can gần lối ra thì gặp Tề Vĩnh Dật.
Thấy Du Kinh Mộng được dìu, anh liền hỏi: "Tiểu Mộng bị thương sao?"
Du Kinh Mộng yếu ớt xua tay: "Tôi bị say tàu, anh lên đi."
Tề Vĩnh Dật gật đầu, bước vào khu vực thi đấu.
Lê Tri mở chiếc hộp manh mối ra — bên trong vẫn là một bức tranh.
Một tấm ảnh chụp bầu trời, nhưng với góc nhìn kỳ lạ.
Trì Y nghiêng đầu nhìn, lẩm bẩm: "Góc này giống như đang nằm dưới đất nhìn lên trời... Ý là sao nhỉ?"
Manh mối đầu tiên thường không rõ ràng, nên cô cất tấm ảnh đi, chuẩn bị giải thích cho Tề Vĩnh Dật về quy tắc trò chơi.
Nghe xong, Tề Vĩnh Dật trầm ngâm nói: "Trong truyền thuyết dân gian, giữa con đường Hoàng Tuyền và địa phủ có một con sông tên là Vong Xuyên, nơi tụ họp những cô hồn dã quỷ không thể đầu thai... Có khi dòng sông chúng ta vừa vượt qua, chính là Vong Xuyên."